Hân (31 tuổi) chia sẻ cô đã từng ngốc nghếch tin vào lời hứa đó của chồng cũ. Ngay sau đám cưới, Quang - chồng cũ của Hân, đầy ngọt ngào và chân thành bảo cô hãy nghỉ việc để chăm sóc nhà cửa, con cái cho tốt, làm hậu phương vững chắc cho anh. Khó khăn cứ để anh gánh vác, mọi gánh nặng cứ để anh cáng đáng.
"Khi đó tình cảm vợ chồng đang nồng nàn, tôi không muốn chồng thất vọng, đồng thời cũng muốn cùng anh vun đắp một gia đình thật hạnh phúc. Vì thế tôi đã đồng ý. Suy cho cùng thì phải có một người chịu hy sinh, nếu ai cũng lao ra ngoài xây dựng sự nghiệp, vậy tổ ấm để ai chăm lo? Thời điểm đó tôi đã nghĩ như vậy...", Hân kể.
3 năm đầu hôn nhân, quả thật mọi chuyện đã diễn ra theo đúng như những gì Hân tưởng tượng và mong ước. Họ đón đứa con trai đầu lòng, Hân và Quang hân hoan khi được lên chức bố mẹ. Gia đình họ lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Hân chu toàn việc nhà, con cái, là người phụ nữ đảm đang, khéo léo. Quang giỏi giang kiếm ra tiền, lo cho vợ con cuộc sống chẳng thiếu thốn thứ gì. Mỗi ngày hai vợ chồng hôn tạm biệt nhau trước khi Quang rời căn nhà, chiều tối Hân lại đón chồng về bằng nụ cười tươi tắn và bữa tối nóng hổi trên bàn ăn.
Thế nhưng thời gian trôi đi, trái tim dần nguội lạnh và lòng người cũng đổi thay. Đến khi Hân kịp ý thức được thì Quang đã có người phụ nữ khác bên ngoài từ lâu. Là người đàn ông thành đạt, Quang ra ngoài gặp gỡ, tiếp xúc với đủ mẫu phụ nữ khác nhau. Trong cả rừng hoa quanh mình, cô vợ ở nhà như Hân chỉ là bông hoa chẳng có gì đặc biệt, lại ngắm lâu chán cả rồi.
Hân khóc lóc vật vã, đau khổ đến mất ăn mất ngủ vì người đàn ông cô hằng yêu thương, tin tưởng đã phản bội mình. Nhưng uất ức và căm phẫn hơn cả, Quang thẳng thừng bảo vợ rằng nếu cô còn muốn làm vợ anh thì phải chấp nhận chuyện đó như một lẽ đương nhiên. Đàn ông có tiền, ai có thể chỉ có 1 người phụ nữ duy nhất ở nhà? Vì nể Hân đã ở cạnh anh từ những ngày đầu, nể cô là mẹ của con trai anh, Quang sẽ vẫn để cô có danh phận.
"Không chấp nhận được cảnh chung chồng, tôi quyết định ly hôn sau 5 năm chung sống. Tôi được quyền nuôi con nhưng ra khỏi nhà với 2 bàn tay trắng và một trái tim đầy thương tổn. Đó là kết cục của tôi khi mù quáng tin vào câu hứa 'ở nhà anh nuôi'...", Hân tâm sự.
Ngày hai người rời khỏi tòa án, trên tay là tờ phán quyết ly hôn, trước khi Hân định rời đi thì Quang đột ngột gọi cô lại. Anh cười mỉa mai hỏi Hân có muốn về làm người giúp việc cho gia đình anh không, anh sẽ trả lương cao hơn thị trường 20% vì cô là người quen cũ lại thạo việc.
"Nghỉ ở nhà 5 năm, em còn có thể xin việc ở đâu? Chuyên môn duy nhất em giỏi cũng chỉ là giúp việc mà thôi, phải không? Chi bằng cứ theo nghề đó lâu dài cũng được đấy", Quang thốt lên những lời lẽ đầy chát chúa. Như thể 5 năm ấy Hân hy sinh vì ai khác mà chẳng phải là cho anh, thật bạc bẽo và lạnh lùng tới tận cùng.
Hân lặng người trước những lời chồng cũ nói. Cô không thể tưởng tượng được khi tình nghĩa đã chẳng còn, người ta có thể đối xử với nhau theo cách ấy. Cô thở dài đáp lời: "Căn nhà đó đời này tôi sẽ không bao giờ quay lại, dù với bất kỳ tư cách gì. Về công việc, tôi đã có rồi, cảm ơn anh quan tâm".
Quang không khỏi tái mét sau câu trả lời của vợ cũ. Buổi tối về nhà Quang cất công vào facebook của Hân xem, vì trước đó cô đã hủy kết bạn với anh. Lúc ấy Quang mới biết trong thời gian ly thân chờ thủ tục ly hôn, Hân đã cùng vài người bạn chung chí hướng mở cửa hàng bán đồ handmade.
Hân vốn khéo tay, trong thời gian ở nhà chăm con, những lúc rảnh rỗi cô tranh thủ làm nhiều đồ thủ công dành tặng bạn bè và cả bán thu lãi. Sau ly hôn cô quyết định đi theo hướng đó gây dựng sự nghiệp, bước đầu đã có những tiến triển khả quan.
"Độc lập và tự chủ, không phải vì để chồng coi trọng, nể phục hơn. Hơn tất thảy nó có thể giúp phụ nữ tự đứng vững trên đôi chân mình, chẳng hề nao núng dù đời có ném vào bạn chua cay, đắng chát ra sao", Hân bày tỏ.
Theo Gia đình và Xã hội
Giờ thì anh đã trở về với vợ con, nhưng nếu người tình không lộ mặt bắt cá hai tay thì bây giờ gia đình anh đã tan nát.
" alt=""/>Rời tòa án, chồng cũ mời tôi về làm giúp việcCon rể về rồi, tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế cũ, lòng đau, tim đau, đầu đau như búa bổ. Con gái tôi sao một ngày có thể làm một việc như thế. Nó không thương ông bố già này, đến bản thân mình cũng không thương xót nữa hay sao?
Nó mười tuổi, mẹ nó qua đời. Gà trống nuôi con, khó khăn vất vả không thể nào đếm hết. Từ nhỏ tôi đã dạy nó sống mạnh mẽ như một người đàn ông. Cuộc sống dù thế nào cũng tránh làm tổn thương người khác, tuyệt đối không tự làm tổn thương chính mình.
Nó học giỏi, mạnh mẽ, tự lập. Ngay cả việc lấy chồng, nó cũng quyết phút mốt là xong. Nó nói: "Hôn nhân là chuyện của con. Nếu con lấy anh ấy mà khổ thì con chấp nhận. Nhưng nếu không lấy anh ấy, con sẽ tiếc cả đời". Nó lấy chồng nó bây giờ, tôi lo nhiều hơn vui.
Lo là vì thằng bé trông hời hợt và hiền lành. Nó chỉ giỏi chiều chuộng con bé, không mạnh mẽ kiên cường như đàn ông vốn có, càng không thể là chỗ dựa cho vợ khi cần. Ngay cả khi vợ nó ngoại tình, nó cũng chỉ biết tìm bố vợ mà thở than.
Xưa nay tôi vẫn tôn trọng mọi việc con gái làm, chỉ cần nó không quá sai. Nhưng việc nó đang làm, phá hoại nhà người ta, phá hoại chính gia đình mình thì không thể được.
Tôi gọi điện cho nó, bảo khi nào rỗi nhớ sang nhà, bố có chuyện muốn nói. Sáng nhận điện thoại, chiều tan tầm nó ghé qua ngay. Nó vốn thông minh nhạy cảm, nhìn bố là biết có chuyện. Nhưng nó cứ vờ như không biết.
Tôi hỏi nó: "Con có nghĩ mình sai không, riêng bố, bố rất buồn. Con làm vậy không những làm khổ chồng con, con con, làm khổ một người phụ nữ khác. Mà hơn tất cả, con đang làm khổ chính con. Tình cảm mới lạ đúng là hấp dẫn dễ làm người ta mù quáng mê say. Nhưng bố vẫn nghĩ con gái bố sẽ khác".
Nó ngồi mân mê tách trà rồi uống cạn:
- Con biết, con sai.
- Biết sai mà vẫn làm?
- Bố ơi. Cái này không phải ý muốn của con, chỉ là con trót yếu mềm. Lâu nay con cũng tự trách bản thân mình nhiều, nhưng việc xảy ra rồi không thay đổi được. Con nghĩ rằng con sẽ li hôn.
- Chồng con không tha thứ cho con ư?
- Không, anh ấy tha thứ, nói sẽ bỏ qua, sẽ coi như chưa từng có chuyện gì. Nhưng con tự thấy bản thân mình không xứng đáng. Anh ấy càng rộng lượng, còn càng thấy tội lỗi. Anh ấy càng yêu con, con càng cảm thấy căm ghét bản thân. Con không thể sống dằn vặt như thế hết cuộc đời này.
Đấy, con gái tôi đấy. Là tôi đã dạy nó thành ra thế đấy ư? Cái thứ mạnh mẽ tôi dạy nó là đây ư? Nó vốn bao dung rộng lượng với tất cả mọi người, sao với bản thân mình lại hẹp hòi đến vậy. Sao việc đón nhận sự tha thứ của một người yêu thương mình cũng không dám.
"Hôm nay bố gọi con về nhà chỉ là để con hiểu rằng, dù có việc gì xảy ra thì bố vẫn luôn ở đây cùng con. Chồng con nói nó cũng từng có sai lầm nhưng con bỏ qua được hết. Vậy sao không để chồng con tha thứ cho con một lần. Đôi khi phải biết tha thứ cho bản thân, đừng tự dằn vặt mình nữa.
Con có thể vội vàng kết hôn nhưng ly hôn thì nên suy nghĩ kĩ. Chỉ cần không phải con ngoại tình vì hết yêu chồng thì mọi thứ vẫn làm lại được và sống những ngày sau cho xứng đáng. Còn nếu con nói con không có tình cảm với chồng con nữa, bố ủng hộ con li hôn".
Mấy hôm rồi, tôi không thấy con gái con rể về chơi, tâm trạng vô cùng sốt ruột. Tôi gọi điện cho con rể, nó bảo hai vợ chồng gửi con bên ông bà nội đi chơi xa vài ngày: "Vợ chồng con cần tĩnh tâm lại sau những chuyện đã qua, bố ạ".
Từ trước tới nay tôi luôn cho rằng con rể mình không có bản lĩnh, nhưng đàn ông bản lĩnh chỉ cần thể hiện những lúc ngặt nghèo. Cho đến bây giờ tôi mới tin rằng con gái mình đã không chọn lầm người.
Trong đời, không có ai hoàn toàn đúng, cũng chẳng có ai hoàn toàn sai. Điều quan trọng nhất trong một cuộc hôn nhân chính là biết mở lòng đại lượng. Tình yêu thật sự là thương nhau thương cả những sai lầm.
Theo Dân Trí
Giờ thì anh đã trở về với vợ con, nhưng nếu người tình không lộ mặt bắt cá hai tay thì bây giờ gia đình anh đã tan nát.
" alt=""/>Con gái tôi ngoại tình: Tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế lòng đau, đầu đau như búa bổ