Chúng tôi từng có 3 năm tìm hiểu trước khi về chung một nhà. Ngày ấy, anh chững chạc, đứng đắn. Ba mươi sáu tuổi anh mới kết hôn nên tôi tin hai vợ chồng sẽ hạnh phúc, hòa thuận.
![]() |
Thế nhưng, kỷ niệm 1 năm ngày cưới, anh cắm cho tôi cặp sừng khi cô bồ đến ghen ngược. Lúc này, con gái tôi mới tròn 2 tháng.
Với bản tính cố chấp, đề cao chung thủy trong hôn nhân, tôi không tha thứ cho anh.
Anh van xin, níu kéo mãi không được đành chọn lựa giải pháp ly thân. Anh lấy lý do con còn nhỏ, cần có bố chăm sóc, khi nào con lớn, ly hôn chưa muộn.
Cứ thế, chúng tôi sống chung một nhà, mỗi người một phòng. Nhiều lần, tôi muốn tha thứ cho chồng nhưng thấy anh vẫn chứng nào, tật ấy, bay nhảy khắp nơi với bồ, nên lại thôi.
Kinh tế tôi thoải mái, công việc thuận lợi nên thừa điều kiện ăn diện, du lịch sang chảnh, tập yoga. Từ ngày ly thân, tôi thuê thêm bác giúp việc, hỗ trợ cơm nước.
Vóc dáng tôi ngày một thon gọn, đẹp hơn cả thời con gái. Đôi lần chạm mặt chồng ở nhà, tôi bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh. Tuy vậy, tôi vẫn làm ngơ.
Ly thân được 5 năm, tôi quyết định vào TP.HCM làm việc, định cư. Lúc này, con tôi cũng đã lớn, tình cảm dành cho chồng dần nguội lạnh.
Tôi hẹn chồng về trao đổi, đề nghị anh kí vào đơn ly hôn. Chồng bối rối, định từ chối nhưng sau đó, anh đồng ý ký với điều kiện, bán nhà chia đôi tiền.
Căn nhà vốn của bố mẹ tôi cho con gái trước khi kết hôn. Khi chúng tôi lấy nhau, anh bỏ ra 300 triệu sửa chữa, thiết kế lại. Bởi thế, tôi không đồng ý chia đôi mà chỉ chấp nhận hoàn trả anh 300 triệu.
Chồng tôi tỏ ra khó chịu, kể lể những gì đã đóng góp suốt 5 năm qua. Trong đó có cả việc anh đưa bố tôi đi viện cấp cứu, trông nom ông 1 tuần trời.
Anh cho rằng, mình xứng đáng nhận nhiều hơn 300 triệu, coi như là khoản tiền đền bù tuổi xuân.
Chưa kể, anh đòi chia cả đồ đạc, vật dụng trong nhà. Từ cái tivi, tủ lạnh đến tủ quần áo, tủ kệ…
Tôi nghe chồng kể, càng cảm thấy coi thường anh. Ai ngờ, ly hôn đàn ông lại đòi đền bù tuổi xuân, tôi càng nghĩ càng thấy nực cười.
Anh luôn nói yêu thương con nhưng khi ly hôn, thứ anh quan tâm nhất là tài sản, không nhắc một câu nào đến việc nuôi dưỡng hay trợ cấp con bé. Ngày trước, tôi vì yêu mà mù quáng, không nhìn rõ bản chất tủn mủn đó của chồng.
Hai vợ chồng thương lượng suốt 1 tuần chẳng giải quyết được. Cuối cùng, tôi đơn phương xin ly hôn, nhờ tòa phân xử.
Chồng liên tục gây khó dễ, ra tòa hòa giải lần thứ nhất, anh đóng vai hiền lành, yêu vợ tha thiết, xin hàn gắn. Vị chủ tọa nghe cũng phải động lòng, khuyên tôi bình tâm nghĩ lại, cho chồng cơ hội hàn gắn.
Ra khỏi tòa, chồng giở đủ trò khiến tôi phát ngán. Tôi chỉ mong vụ ly hôn nhanh chóng kết thúc để giải thoát cho bản thân.
Vợ chồng tôi ly hôn khi việc cô ấy ngoại tình bị vỡ lở. Bên nhà vợ cũng trở mặt, không trả lại số tiền 600 triệu đã vay của tôi.
" alt=""/>Ngoại tình 5 năm, chồng đòi đền bù tuổi xuân trước khi ly hônVài tháng sau, tôi tìm được việc làm lương 1,5 triệu đồng. Làm được một năm cô tôi cho tiền, nói rằng 'con muốn học gì thì học'. Lúc đó, nghề sửa điện thoại học phí cao, tiền cô cho không đủ nên tôi quyết định qua học sửa chữa máy tính. Học xong đi làm, rồi tôi đi học thêm phần cứng laptop. Tôi cũng dành dụm tiền để về mở tiệm làm riêng.
Nhiều lúc, tôi thấy cuộc đời thật bất công với mình. Đứa em tôi đi học đại học trên TP HCM bốn năm tốn gần 300 triệu, học xong không xin được việc nên đăng ký xuất khẩu lao động, đi xong về giờ ở nhà. Còn tôi phải tự lực tất cả. Nhiều khi tôi tâm sự với anh em, bạn về chuyện lúc trước thích nghề sửa điện thoại mà nhà không cho học, mà chẳng ai tin.
Giờ ra ngoài, thấy ai được gia đình lo cho vài trăm triệu làm vốn lập nghiệp là tôi lại tự cảm thấy tủi thân. Nhưng cũng nhờ hoàn cảnh như vậy, tôi lại càng thêm cố gắng làm lụng, đến giờ cũng đang có dư gần 300 triệu đồng. Tuy ít ỏi những số tiền đó rất có ý nghĩa, nó nhắc tôi nhớ về tuổi thơ bất hạnh của mình để trân trọng hơn cuộc sống hiện tại".
Đó là chia sẻ của độc giả Phú Nguyễnvề cảm giác "lạc loài" trong chính căn nhà của mình. Câu chuyện những đứa con bị ghét bỏ, bị phân biệt đối xử dẫn đến cảm giác lạc lõng ngay trong gia đình mình không hiếm. Khảo sát độc giả của VnExpress ghi nhận 61% cho biết từng bị bố mẹ đối xử thiên vị, trong đó 29% là thường xuyên. Hậu quả là những đứa con ấy lao vào tìm kiếm niềm tin ở bạn bè hoặc những người quen biết dẫn tới bị lạm dụng, lừa đảo cũng như gặp nhiều vấn đề cảm xúc như rối loạn lo âu, thậm chí nổi loạn.
>> Kết cục sau 5 năm về quê làm tròn chữ hiếu
Cũng chịu những tác động tiêu cực vì bị cha mẹ đối xử bất công, bạn đọc Thinhvuongbày tỏ: "Tôi năm nay hơn 70 tuổi rồi nên thấm thía cảm giác của những đứa trẻ 'lạc lõng' trong nhà mình. Những đứa trẻ bị đối xử như thế ra đời có thể không thua kém ai, nhưng rất dễ bị tình cảm gia đình làm yếu lòng hay lo lắng cho ba mẹ khi mình có điều kiện. Và những lúc như thế, họ lại nhận được sự quan tâm khiến họ cảm giác rằng mình đã nghĩ sai và ba mẹ nào mà chẳng thương con.
Nhưng không, đó chỉ là những phản ứng những lời ngon ngọt lúc có được lợi ích. Đến khi không còn giá trị lợi dụng, những người cha mẹ độc hại kia sẽ trở mặt 180° như xưa. Sau cùng thì những đứa trẻ đó chăng còn mang trong mình nhưng suy nghĩ ức chế, thù ghét hay than vãn bất công nữa. Đỉnh điểm là họ nhận ra sự thật cốt lõi và sống mặc kệ đời, không quan tâm, vô hồn và chấp nhận sự thật, không còn trách móc".
Chỉ ra sai lầm của nhiều cha mẹ trong việc áp đặt suy nghĩ lên con cái, độc giả LQLnhấn mạnh: "Có nhiều người vẫn còn mang tư tưởng 'con cái phải một dạ hai vâng với cha mẹ', kể cả khi cha mẹ có đối xử tệ bạc với họ như thế nào đi nữa. Họ có thể buông lời nhận xét 'con cái bất hiếu' khi những đứa con hành xử không tuân theo tiêu chuẩn định sẵn của họ.
Tôi thấy con số 18 thật kỳ diệu. Người ta mặc nhiên những đứa trẻ bước qua tuổi 18 sẽ tự có thể chữa lành những tổn thương thời thơ ấu. Và họ đòi hỏi tất cả những người có tuổi thơ bất hạnh, bị cha mẹ đối xử thiếu công bằng, cũng phải hành xử như người được thương yêu từ nhỏ, bất kể quá khứ của họ có bị tổn thương nặng nề đến đâu đi nữa.
Đừng bảo trẻ con chỉ cần đủ ăn, đủ mặc là được. UNICEF đã nói rất rõ về quyền của trẻ em , đó là quyền được yêu thương. Nên sẽ chẳng có lời bao biện nào cho những người làm cha mẹ đẻ con ra rồi tự cho mình cái quyền hành hạ, quăng quật, đánh đập con cái, rồi sau này lại bắt chúng phải một dạ hai vâng, cung phụng mình. Họ gọi đó là 'đạo đức' nhưng nó lại là 'gọng kìm' kìm kẹp cuộc đời của con trẻ. Những cha mẹ như thế chẳng hề yêu thương con, họ chỉ tìm kiếm cái bảo hiểm khi về già".
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt=""/>Sống trong nỗi ám ảnh phải phục tùng cha mẹ