
Theo OddityCentral, chàng trai 17 tuổi này đã tự lập được 1,5 năm. Biết chắc rằng việc học ở trường đã hoàn thành, Lasse Stolley đã thuyết phục bố mẹ cho phép mình rời khỏi nhà ở Fockbek, Schleswig-Holstein, Đức để bắt đầu một cuộc phiêu lưu độc đáo trên tàu hỏa.
Sau khi thuyết phục cha mẹ và nhận được sự đồng ý, Lasse Stolley đã lên đường và trong một năm rưỡi qua, chàng trai người Đức về cơ bản sống trên tàu hỏa, đi du lịch khắp quê hương, làm việc như một lập trình viên tự do vào ban ngày và ngủ trên các chuyến tàu đêm.
“Tôi đã sống trên tàu như một người du mục kỹ thuật số được một năm rưỡi rồi. Ban đêm, tôi ngủ trên chuyến tàu Intercity Express (ICE) và ban ngày tôi ngồi trên ghế, bên bàn và làm việc như một lập trình viên, xung quanh là nhiều hành khách khác. Tôi đi từ đầu này đến đầu kia của đất nước. Tôi đang khám phá toàn bộ nước Đức”, Lasse nói với Business Insider.
Lasse Stolley đã thực hiện đam mê đi du lịch của mình vào năm 2022, bán phần lớn tài sản và đóng gói những gì còn lại vào chiếc ba lô luôn mang theo người.
Sau khi quyết định rời khỏi nhà để sống lối sống du mục, Lasse Stolley đã đăng ký chương trình giảm giá tàu hỏa của Đức và mua một chiếc thẻ Bahncard 100. Tấm thẻ này cho phép anh chàng lên xuống bất kỳ chuyến tàu nào của Deutsche Bahn mà không bị giới hạn.
Lasse ước tính rằng lối sống này sẽ tốn khoảng 10.000 Euro mỗi năm, con số nghe có vẻ không nhiều nhưng cũng không phải tiết kiệm nhất. “Những tháng đầu thật khó khăn và tôi phải học hỏi rất nhiều về cách mọi việc diễn ra. Tất cả đều khác so với những gì tôi tưởng tượng. Đêm nào tôi cũng phải đảm bảo bắt kịp chuyến tàu đêm và đôi khi phải thay đổi lịch rất nhanh vì tàu đột nhiên không đến”, Lasse Stolley chia sẻ.
Lasse đi lại trên các toa hạng nhất khi không làm việc và chủ yếu ăn tại các phòng chờ của Deutsche Bahn tại các nhà ga trên khắp đất nước. Việc vệ sinh cá nhân phức tạp hơn một chút khi anh chàng phải tắm ở bể bơi công cộng và trung tâm giải trí.
Tuy nhiên, sống trên tàu hỏa cũng có những ưu điểm, nó cho phép người du mục trẻ tuổi đến thăm hầu hết mọi nơi trên nước Đức, từ biển ở phía bắc đến dãy Alps để đi bộ đường dài, hay tới các thành phố nhộn nhịp như Berlin và Munich. Mọi thứ chỉ cách một chuyến tàu và chàng trai đã quen với việc di chuyển khoảng 970km mỗi ngày. Lasse Stoley ước tính mình đã đi hơn 480.000 km bằng tàu hỏa kể từ khi rời khỏi nhà.
Kim Ngân
Trong mỗi kíp trực, điều đầu tiên khi họ bước vào phòng bệnh là quan sát kỹ một vòng, lấy dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân. Trong bộ đồ bảo hộ kín bưng, chỉ một lát là mồ hôi đầm đìa, cay xè khóe mắt nhưng họ chẳng thể lau, cổ họng khát khô cũng không dám uống một ngụm nước. Hay khi chiếc kính chắn giọt bắn bị mờ, ảnh hưởng đến tầm nhìn, họ cũng phải cố gắng làm việc.
Anh Quý chia sẻ: “Nếu trong kíp trực gặp bệnh nhân nặng, bị ngưng tim, điều dưỡng phải nhồi tim cho bệnh nhân. Bình thường chúng tôi có thể thực hiện trong khoảng 10 phút, nhưng với bộ đồ bảo hộ này, chỉ 2-3 phút đã đuối rồi, vì thở rất khó khăn. Cố gắng lắm cũng chỉ được khoảng 5 phút”.
Tuy nhiên, dù nóng, khát, hay mệt lả, họ vẫn cố gắng tới cực hạn, khi không chịu được nữa mới tháo ra, bởi vì “tiếc bộ đồ bảo hộ và cái khẩu trang”.
Ban đầu, anh Quý làm ở Khoa 1A, sau đó được điều động lên Khoa 9A, cùng các bác sĩ thành lập khoa mới dành cho bệnh nhân có triệu chứng nhẹ hơn, hoặc chuyển từ các khoa bệnh nặng. Bệnh nhân đông, lực lượng y tế mỏng, nhiều khi phải dang dở bữa cơm để chăm lo cho bệnh nhân, đến lúc xong việc thì cơm cũng nguội ngắt.
Nhưng điều vui mừng nhất của anh là khi được chứng kiến đoàn bệnh nhân đầu tiên xuất viện. “Lúc đó cảm giác đã lắm, không thể diễn tả bằng lời. Sau nhiều ngày chinh chiến, có đoàn đầu tiên xuất viện rồi thì sẽ có nhiều đoàn sau đó nối tiếp. Thật sự là quá vui mừng”, anh Quý trải lòng.
Mới vừa rồi, Khoa 9A đã bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân nặng, anh Quý cho biết luôn sẵn sàng hết lòng với công việc của mình.
Ngày về là “Tết đoàn viên”
Mỗi khi ở bệnh viện, vợ chồng anh Quý đều dành hết tinh thần và sức lực cho người bệnh. Thế nhưng, sau mỗi ca làm, họ lại nhớ các con quay quắt. Đây là lần đầu tiên họ xa con lâu đến vậy. Hai đứa trẻ còn non dại, con gái đầu lòng của anh chị mới hơn 4 tuổi, con út chưa đầy 2 tuổi.
“Khi nhớ con, chúng tôi thường lấy hình cũ, clip của chúng ra ngắm, nhưng ít khi gọi về, sợ các con nhớ. May là con gái tuy còn nhỏ nhưng hiểu chuyện. Chúng tôi dặn con: “Ba mẹ đi chống dịch, khi nào hết bệnh nhân ba mẹ sẽ về”. Vậy nên ngày nào bé cũng nói với em trai rằng, ba mẹ đi chống dịch, khi nào về sẽ chở 2 chị em đi chơi, đi tắm biển”, anh cười.
![]() |
Vợ chồng anh Quý trong giây phút thanh thơi ít ỏi ngoài phòng bệnh. |
Trước khi dịch bùng phát, vợ chồng anh cũng nhiều lần gửi con xuống nhà ngoại để tham gia các công việc khác ở tuyến đầu. Có những khi nhớ các con, anh chị lại mua sữa tranh thủ mang xuống, nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa. May mắn hai bên nội ngoại đều hiểu nên hết lòng hỗ trợ, là hậu phương vững chắc của anh chị.
Chị My cũng bày tỏ, nếu so sánh, vợ chồng chị vẫn còn may mắn hơn nhiều đồng nghiệp khác. Có những gia đình cả 2 vợ chồng là nhân viên y tế đang chống dịch ở 2 nơi. Lại có những đồng nghiệp đau đớn hơn khi phải chứng kiến chính người thân của mình được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Vì vậy, họ chỉ muốn hết lòng với công việc của mình, mong cứu chữa được nhiều người bệnh.
Ngoài công việc chính của một điều dưỡng, anh Quý, chị My còn tranh thủ hỗ trợ kết nối bệnh nhân và người nhà. “Có rất nhiều người gọi cho tôi nhờ tìm người thân đang nằm viện. Mỗi ngày, sau khi xong việc, tôi lại đi vòng còng các khoa để kiếm. Có những trường hợp tội lắm, nhìn nhau qua điện thoại rồi khóc như mưa”, anh Quý chia sẻ.
Nhiều lần nhận được câu hỏi "Bao giờ về?”,anh chỉ trả lời: “Tết đoàn viên”. Anh nói: “Trong thời điểm dịch bệnh phức tạp, chẳng ai dám chắc chắn ngày về. Đợi khi nào bệnh nhân cuối cùng xuất viện, các bệnh viện dã chiến, điều trị Covid-19 đều giải tán, chúng tôi về, đối với mọi nhà đều là Tết đoàn viên”.
Khánh Hòa
Nhiều chủ trọ chia sẻ việc miễn, giảm tiền phòng cho người thuê trong thời điểm hiện tại là việc nên làm. Mọi người cùng san sẻ, hỗ trợ nhau để vượt qua mùa dịch Covid-19.
" alt=""/>Vợ chồng cùng chống dịch: 'Đã nhất là thấy các bệnh nhân được xuất viện'