- Hương Giang đã kể lại hành trình đầy gian khó khi một mình sang Thái Lan chuyển giới và phản ứng đầu tiên của mẹ cô khi nhìn thấy con trong hình hài một cô gái.
- Hương Giang đã kể lại hành trình đầy gian khó khi một mình sang Thái Lan chuyển giới và phản ứng đầu tiên của mẹ cô khi nhìn thấy con trong hình hài một cô gái.
Gohei Nishikawa là một nghệ sĩ piano người Nhật đang hoạt động tích cực trên thế giới. So với phần lớn các nghệ sĩ dương cầm khác, Gohei bắt đầu chơi nhạc ở tuổi 15, một độ tuổi khá muộn để trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp.
“Tôi đã làm hết sức mình. Tôi tập 8 đến 10 tiếng mỗi ngày", Gohei chia sẻ. Khởi đầu muộn khiến anh phải nỗ lực gấp nhiều lần so với những người khác.
Gohei thi đỗ Đại học Âm nhạc Osaka và biểu diễn trong các buổi hòa nhạc. Anh tới New York (Mỹ) vào năm 24 tuổi để tạo dựng sự nghiệp của mình và đạt được nhiều thành tựu với tư cách là một nghệ sĩ piano.
![]() |
Gohei Nishikawa (bên trái) tại New York. |
Giấc mơ tan vỡ
Tuy nhiên, không bao lâu sau khi sự nghiệp âm nhạc của Gohei khởi sắc và bước sang trang mới, vào năm 2002, Gohei bị chẩn đoán mắc chứng loạn trương lực cơ (dystonia), một căn bệnh liên quan tới thần kinh khiến cho một phần cơ thể tê liệt, chuột rút, hoặc tệ hơn là dẫn tới co giật. Với hai bàn tay đều bị ảnh hưởng, anh mất khả năng chơi piano.
Bác sĩ đã nói rằng anh không thể chơi piano trong suốt quãng đời còn lại của mình bởi căn bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn. Biết tin đó, Gohei đã bị trầm cảm.
Sau một thời gian điều trị, tuy bệnh tình đã thuyên giảm, nhưng Gohei chỉ có thể cử động được 7 ngón tay. Đối với bộ môn nghệ thuật piano yêu cầu mười ngón tay phối hợp nhuần nhuyễn, Gohei sẽ gặp rất nhiều khó khăn và gần như không còn hy vọng để trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp như trước kia.
![]() |
Gohei chỉ có thể chơi đàn bằng 7 ngón tay. |
Vươn lên từ tuyệt vọng
Dưới sự động viên của bà Meiko, mẹ của Gohei, chàng nghệ sĩ đã không bỏ cuộc. Nếu anh chỉ có thể chơi đàn bằng bảy ngón tay, anh sẽ chơi theo cách của mình.
“Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chơi cẩn thận từng chút một. Sau đó, ngay cả khi tôi không thích âm thanh khó nghe nó tạo ra ban đầu, tiếng đàn dần trở nên du dương và thể hiện những sắc thái đa dạng”, anh Gohei tâm sự về thời kỳ đầu rèn luyện vất vả với bảy ngón tay.
Sau nhiều nỗ lực và khó khăn, cuối cùng anh đã có thể chơi với bảy ngón tay và quay trở lại sân khấu. Trớ trêu thay, thời điểm anh chính thức quay trở lại sân khấu và được mệnh danh là “nghệ sĩ dương cầm bảy ngón tay”, cha mẹ anh đã qua đời.
Mẹ anh, nguồn động lực của anh để vượt qua những tháng ngày bệnh tật đã không có cơ hội nhìn con trai mình quay trở lại sân khấu.
![]() |
Gohei cùng mẹ, bà Meiko. |
Buổi biểu diễn tưởng niệm mẹ
Trước khi mất, bà Meiko đã luôn muốn cùng gia đình tới thành phố Kuroyashi, quê hương của bà một lần cuối. Và Gohei đã chọn Kuroyashi là địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc của mình. “Mẹ tôi hẳn sẽ giật mình khi nhìn thấy tôi chơi đàn. Đây chính là lúc ước mơ của tôi trở thành hiện thực”.
![]() |
Gohei tại địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc ở thành phố Kuroyashi. |
Gohei chơi đàn không chỉ bằng sự đam mê mà còn bằng tình yêu anh dành cho mẹ mình. Anh đã đặt tất cả tình yêu đối với người mẹ đã truyền cảm hứng cho mình vào bảy ngón tay này.
Đối với Gohei, ước mơ của anh thành hiện thực không phải là khi anh được thế giới công nhận, mà là khi người mẹ quá cố của anh được thấy anh chơi đàn tại quê hương của bà. Đó chính là điều hấp dẫn của buổi biểu diễn này.
Cách đây 7 năm, Tiến Đạt từng giành vòng nguyệt quế của Đường lên đỉnh Olympia.
" alt=""/>Nghệ sĩ dương cầm chơi đàn chỉ với 7 ngón tayMỗi người một việc, hơn 20 năm nay, họ đã dựa vào nhau để vượt qua những điều không may mắn trong cuộc sống.
“Số tôi vất vả từ bé”, chị Ánh nói về cuộc sống của mình. Ngày trước vừa đi học, chị vừa đi buôn bán. “Nhà nghèo quá, tôi thường đi xe buýt mang ổi găng, bưởi… xuống chợ nội thành bán lấy tiền”.
Năm 1993, khi 21 tuổi, tai nạn do ô tô gây ra khiến chị phải cưa mất một chân. Những ngày dài điều trị phục hồi chức năng, đã có lúc chị tuyệt vọng.
“Ở tuổi đó, cô gái nào cũng mơ về đám cưới, những đứa con nhưng mang mặc cảm của một người khuyết tật, tôi không còn hi vọng gì về hạnh phúc. Tôi chỉ nghĩ, mình cố gắng nuôi được bản thân để không làm phiền bố mẹ và có thể xin một đứa con để được làm mẹ…”, chị nói.
Sau cú sốc tai nạn, chị Ánh cố gắng luyện tập để trở thành vận động viên bộ môn Marathon trên xe lăn ở CLB Thể thao người khuyết tật Khúc Hạo. Chị bắt đầu đi thi đấu và chinh phục những giải thưởng.
“Những năm đó, thể thao đã cứu rỗi cuộc đời tôi”, chị nói.
Tình yêu với thể thao đã giúp chị vượt lên khó khăn. |
Khép lòng mình và mất hết hi vọng về hạnh phúc nhưng cuộc gặp với anh Dũng đã thay đổi suy nghĩ của chị Ánh.
Lần đó, anh trai của chị Ánh đến nhà anh Dũng thu hoạch chanh. Thấy anh Dũng mất hai chân, đi lại phải dựa vào 2 chiếc ghế, anh trai chị Ánh chia sẻ, nhà anh có người em gái cũng có hoàn cảnh tương tự. Anh sẽ nhờ em gái giúp anh Dũng có đôi nạng để đi.
Gia đình khó khăn, vừa học xong phổ thông anh Dũng theo bạn bè trong làng đi chợ buôn hoa quả. Anh thường đạp xe thồ từ huyện Hoài Đức lên huyện Lương Sơn (Hòa Bình) mua trái cây về bán.
Một ngày hè năm 1992, trên đường đi Hòa Bình, anh bị va chạm với chiếc xe tải.
Vụ tai nạn đã khiến anh mất đôi chân. Từ một người khỏe mạnh, là chỗ dựa trong gia đình, anh trở thành một người tàn phế.
Một tháng từ bệnh viện trở về, anh Dũng vẫn tràn ngập sự mặc cảm, chán chường. Anh nghĩ về tương lai, về người mẹ già lâu nay vẫn chỉ biết dựa vào con…
6 năm sau ngày gặp tai nạn, cuộc sống của anh cũng rẽ sang một hướng khác. Đó là ngày anh gặp chị.
Tình yêu của 2 người cùng cảnh
Cách nhà nhau 8 cây số và đôi chân không lành lặn, cặp đôi vẫn dành cho nhau cơ hội để hẹn hò, tìm hiểu.
Để sang nhà chị Ánh, anh Dũng thường lái chiếc xe ba bánh đi trên con đường đê. Có những lúc chiếc xe đổ chổng kềnh từ khúc cua trên đê xuống. Đứng từ xa nhìn thấy, lòng chị Ánh đau nhói…
Những kỉ niệm như thế đã đưa họ xích lại gần nhau hơn.
![]() |
Hai vợ chồng trong một lần đi du lịch. Ảnh: NVCC |
Hơn 1 năm tìm hiểu, anh Dũng ngỏ ý muốn được đưa chị về chung một nhà. “Bố mẹ tôi cũng bày tỏ lo lắng, băn khoăn, anh tìm mọi cách để trấn an. Năm 2001, chúng tôi kết hôn”.
Ngày cưới, chú rể lái xe ba bánh đến đón cô dâu. Đây cũng là đám cưới đáng nhớ với người dân ở Cát Quế, Hoài Đức.
Tuy nhiên, tình yêu và mật ngọt của đám cưới nhanh chóng qua đi. “Nhà tôi khó khăn, nhà anh cũng nghèo, chỉ có hai mẹ con chui ra chui vào trong ngôi nhà rách nát. Nhiều lần, mẹ anh thở dài: "Nhà đã có một người khuyết tật, một bà già đau ốm, giờ lại một người khuyết tật nữa, sống làm sao?'".
Nhưng họ không nản chí. Anh Dũng làm rất nhiều nghề để kiếm tiền lo cho gia đình như sửa chữa ti vi, vi tính, làm ở cửa hàng photocopy… Cách đây 5 năm, anh chuyển sang chạy xe ba gác chở hàng. Dù đồng lương không cao nhưng anh luôn nỗ lực để cải thiện kinh tế gia đình.
Cuối năm 2001, con gái đầu lòng của họ chào đời và họ cũng đón con trai vào năm 2003.
Chị Ánh với chiếc nạng bên cạnh đang nấu cơm tối chờ chồng và con về. |
Nhờ có chồng hỗ trợ, chị Ánh có cơ hội quay trở lại với thể thao. Dù cơ thể không lành lặn nhưng sự nỗ lực, kiên trì là chìa khóa giúp chị có được những thành tích.
Chị nhớ lại: “Ngày nào từ 4-5h sáng, tôi cũng từ nhà lên trung tâm hơn 30km để luyện tập, không bỏ buổi nào. Tôi nhớ nhất là tháng 4/2001, khi thi đấu ở Mỹ. Lúc đó tôi vừa mang thai con gái nhưng không hay biết, trời rét xuống độ âm, cơ thể tôi mệt và luôn có cảm giác buồn nôn, không ăn được. Tôi phải mượn đồng đội nồi để nấu cháo”. Năm đó, thi chạy 42km bằng xe lăn, chị đã nhận được giải thưởng và số tiền trị giá 1.000 USD.
Liên tục đi thi đấu ở trong và ngoài nước, có tiền từ các giải thưởng, anh chị lần lượt trả nợ, xây nhà. Cuộc sống của họ bắt đầu ổn định hơn.
“Anh ấy rất tuyệt vời. Có những đợt tôi đi thi đấu liên tục, mẹ già và 2 con đều do anh chăm lo. Bố con còn đùa nhau: “Mẹ mày đi cả tháng, nhà vẫn ổn”, chị tự hào nói về chồng.
Sự quan tâm của anh dành cho chị là những loại mặt nạ thiên nhiên anh làm cho vợ dưỡng da, là những món mỹ phẩm anh bổ sung mỗi lần chị hết…
Trong ngôi nhà của họ có rất nhiều bằng khen, kỷ niệm chương ghi lại thành tích của chị Ánh. |
“Chúng tôi chưa xảy ra mâu thuẫn bao giờ. Những lần anh giận dỗi, tôi đùa, anh lại quên đi”, chị kể.
Đến nay chị Nguyễn Thị Xuân Ánh là Chủ nhiệm CLB Phụ nữ khuyết tật, anh Nguyễn Tiến Dũng là Phó Chủ tịch Hội Người khuyết tật huyện Hoài Đức.
Họ thường xuyên giúp đỡ, động viên những người có hoàn cảnh giống mình. “Chúng tôi kêu gọi các mạnh thường quân giúp người khuyết tật bằng các hoạt động như xin gạo, xe lăn… Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn truyền cho họ niềm tin, dù ở hoàn cảnh nào cũng không được tuyệt vọng, bỏ cuộc…”, chị nói.
Tháng 5/1996, chị Ánh đã giành giải Nhì toàn quốc môn xe lăn nữ 3km. Tháng 10/1996, chị giành giải Nhất ở cự ly 10km. Năm 1999, chị giành Huy chương Bạc cuộc thi Châu Á - Thái Bình Dương môn xe lăn nữ. Năm 2000, chị dành giải Nhất Marathon xe lăn nữ tại Hàn Quốc, giải Ba Huy chương Vàng xe lăn nữ cuộc thi Đông Nam Á tại Malaysia, giải Nhất Marathon New York. Năm 2015, chị giành 2 HCB của Para Game ở Singapore. Năm 2016, chị đạt giải Nhì cuộc thi Xe lăn nữ quốc tế tại Malaysia. |
Cô em tôi gọi điện rối rít thông báo: Em sắp lấy chồng. Với người yêu thích sự tự do bay nhảy, sống phóng khoáng như em thì đây đúng là "tin hot".
" alt=""/>Chuyện tình 20 năm hạnh phúc của cặp đôi kém may mắn