Cha gọi điện, bảo "sắp đến mùng 5 tháng 5 rồi đấy con”, bỗng thấy lại da diết nỗi nhớ quê.Nếu như ngày này, người dân các miền khác gọi là Tết Đoan ngọ với tập tục ăn cơm rượu, chỉ ăn trái cây để giết sâu bọ, thì ở làng tôi sống lại khác. Người dân bao đời chỉ gọi đó là ngày mùng 5 tháng 5. Nhưng cũng là một ngày tết thực sự, nhà nào nhà nấy quây quần bên nhau, ăn một bữa thịnh soạn.
Một bữa thịnh soạn để tổng kết những nhọc nhằn của mùa gặt vừa qua đi, để ăn mừng vì gia đình mình đã cùng nhau gặt hết mấy sào ruộng.
Những trận gió Lào nóng bỏng người, nắng như thiêu như đốt. Những ngày chỉ biết trông cậy vào ánh trăng để đi gặt đêm cho đỡ nắng. Những chuyến xe thồ chất lúa cao ngất - chỉ dựa sức người để chở về nhà… Hãy cứ để sau đi. Còn mùng 5 tháng 5, người nông dân cũng phải ăn mừng trước tiên.
Hôm đó, khu chợ nhỏ sôi động hẳn lên bởi người dân tấp nập chợ búa. Trong chiếc làn của các bà các mẹ là túi bún to, thêm con vịt và mớ rau sống. Bởi, món truyền thống của ngày Tết đặc biệt này, ở quê tôi, là bún vịt.
Với những nhà có đàn vịt nuôi thả quanh năm suốt tháng ở các con mương và ao, đây cũng là dịp bội thu. Ngày ấy, bún là thứ đổi khác chỉ thường cho dịp đặc biệt, nhất là ăn thấy dễ chịu vào mùa hè. Còn món vịt nấu xáo lại thể hiện tinh thần của “bữa tiệc mùa hè” hơn hết thảy.
 |
Người dân làm lễ cúng. Ảnh: Lê Quân. |
Mẹ tôi bán dưa mùng, giá và rau sống đã nhiều năm. Ngày mùng 5 tháng 5 cũng là dịp “cháy hàng” hơn cả. Bởi bún vịt không thể thiếu được món rau sống ăn kèm cho thanh mát.
Dưa mùng được làm từ những bẹ mùng trồng ven con nước chạy quanh nhà, muối chua lên cho vàng ươm, chấm cùng mắm tôm cũng là món ăn tuổi thơ của bao nhiêu thế hệ người dân làng tôi. Để bây giờ, chỉ một bát dưa mùng dân dã này cũng khiến bao người phải hoài nhớ.
Trước ngày Tết đặc biệt này, lũ trẻ chúng tôi đã háo hức chộn rộn không yên. Bởi đó là ngày cảm nhận được sự hạnh phúc và đủ đầy hiếm có trong một năm.
Bố mẹ ngày khác có thể bận rộn, bỏ quên lũ trẻ mặc sức lớn lên. Nhưng trong ngày này, người lớn thiết đãi chúng tôi một bữa no. Có lẽ, cha mẹ cứ nghĩ rằng con trẻ chỉ cần thấy no là vui rồi, nhưng thật tâm không khí quây quần, vui vẻ trong bữa cơm ấy mới khiến chúng tôi no hơn cả.
Chúng tôi từng sống trong những ngày tháng đối diện không ít trận cãi cọ, cơm không lành, canh không ngọt của cha mẹ, cũng là “đặc trưng” của nhiều gia đình thời đó.
Đến một ngày nhìn cảnh mẹ nhẹ nhàng phục vụ cha trên chiếu nhậu - thiếu cái bát, đôi đũa, xíu nước chấm - đều tất tả đi lấy hộ, cả nhà cụng ly bia hơi, rôm rả kể chuyện cười, rồi chẳng màng khó khăn, mệt nhọc chất chồng, cũng đủ làm nên những ký ức hạnh phúc trong lòng con trẻ.
Đêm mùa hè trăng thanh gió mát và chẳng phải học bài, chúng tôi kéo nhau ra đồng sau bữa cơm hạnh phúc. Cánh đồng sau mùa gặt chỉ còn trơ gốc mạ có sức hút kỳ lạ với bất kỳ đứa trẻ nào.
Dù không lội bì bõm dưới ruộng để bắt cua và chạy nhảy thỏa thuê như ban ngày, cái cảm giác đứng giữa cánh đồng, cảm nhận mênh mông đất trời vẫn thật tuyệt diệu.
Hò đuổi nhau, chơi trò đánh trận giả, rồi lại “lộn cầu vồng, có sông nước chảy, có chị mười ba…”, những tiếng cười cứ thế lanh lảnh vang xa.
Một lời nhắc nhở của cha về mùng 5 tháng 5 thôi mà gợi bao nhiêu ký ức dịu êm. Cảm giác cuộc sống giữa thành phố xô bồ và mệt nhoài, nhưng khoảng cách hơn 300 km, chất chồng thêm những nghĩa vụ ở nơi đây, cũng chẳng thể nói bỏ hết đấy muốn về là về.
Đôi khi nghĩ làm người nông dân vô tư, tự tại như cha mẹ lại vui vẻ và hạnh phúc, bởi ít nhất cũng đã dành tặng con cái một tuổi thơ thật đẹp. Đó là món quà vô giá mà đâu phải bố mẹ nào chọn thành phố để sống cũng dễ dàng dành được cho con.
Mừng Tết Đoan ngọ, chỉ muốn nói lời cảm ơn đời, cảm ơn cha mẹ vì đã cho con những cái Tết thật dịu êm như thế. Để dù lớn lên trong khốn khó đi nữa, chúng con vẫn có những mỏ neo hạnh phúc để nhớ về.

Bài cúng tết Đoan ngọ theo Văn khấn cổ truyền Việt Nam
Tết Đoan ngọ (5/5 âm lịch) là một trong những ngày Tết truyền thống ở Việt Nam. VietNamNet xin giới thiệu tới độc giả bài cúng tết Đoan ngọ theo Văn khấn cổ truyền Việt Nam.
" alt=""/>Tết Đoan ngọ trong nỗi nhớ quê
Khi viết những dòng này, em vẫn chưa hết ấm ức. Tưởng như hạnh phúc trước mắt vậy mà nay tan tành mây khói vì những chuyện hết sức buồn cười.Em và anh quen nhau qua mạng xã hội. Anh hơn em 3 tuổi, đang làm việc tại một ngân hàng. Lúc quen, em cũng không biết gia đình anh có điều kiện và nổi tiếng gia giáo. Bố mẹ anh đều từng là lãnh đạo trong cơ quan nhà nước, nay đã nghỉ hưu. Anh có em gái hiện là giáo viên một trường ngay gần nhà.
Ngược lại, gia đình em không bằng nhà anh về mọi mặt. Bố mẹ em đều làm nghề nông nghiệp. Trên em có 2 anh chị đang vào Nam làm công nhân và đã lập gia đình. Bản thân em được bố mẹ đầu tư cho học tại một trường cao đẳng.
Sau khi tốt nghiệp, em làm việc tại một công ty lữ hành du lịch. Vốn xinh xắn, nhanh nhẹn nên em có nhiều lợi thế trong công việc. Ngoài việc ở công ty, em còn buôn bán qua mạng. Đây là công việc em tập tành làm từ ngày còn là sinh viên. Mặt hàng em bán khá đa dạng từ quần áo đến mỹ phẩm nhập từ nước ngoài.
Vì vậy em hoàn toàn tự lo cho mình một cuộc sống ổn định. Ngoài ra, em còn gửi tiền giúp bố mẹ ở quê trang trải cuộc sống.
Khi mới quen, anh khen em năng động và tỏ rõ sự ngưỡng mộ em. Anh chia sẻ: “Anh đi làm về chỉ ăn với ngủ, mọi việc đã có bố mẹ lo. Trong khi em là phụ nữ mà tự lập từ rất sớm”.
Anh khá yêu và chiều chuộng vì vậy tình cảm của bọn em vô cùng ngọt ngào. Chúng em đã ra mắt gia đình hai bên và dự định cuối năm nay sẽ về chung một nhà.
Mọi việc tưởng như thuận lợi thì vừa rồi trải qua đợt dịch bệnh Covid-19, ngành du lịch bị ảnh hưởng khiến công việc em cũng bị ảnh hưởng theo. Trước đây, em kinh doanh online khá thuận lợi, thu nhập cao hơn hẳn công việc ở công ty.
Vì vậy nhân dịp này, em xin nghỉ hẳn việc tại công ty để tập trung cho việc bán hàng online. Em suy nghĩ đơn giản rằng, việc nào cho thuận lợi hơn thì mình sẽ chuyên tâm. Tuy nhiên người yêu em không nghĩ như vậy.
Anh nói rằng, gia đình anh rất thích con dâu làm việc trong cơ quan nhà nước. Nếu không được thì cũng phải đi làm ở công ty, công sở. Bố mẹ anh không thích con dâu làm nghề buôn bán như vậy.
Em hơi bất ngờ nhưng cũng thuyết phục anh, thời đại mới, không nhất thiết phụ nữ phải làm việc nhà nước. Họ có thể lựa chọn cho mình bất cứ công việc nào miễn là yêu thích, hợp pháp và kiếm ra tiền.
Bạn trai vì yêu em nên cũng tôn trọng quyết định của em. Từ ngày tập trung vào việc bán hàng qua mạng, em bận rộn hơn nhờ vậy thu nhập khá cao. Có tháng em kiếm được 30 triệu, còn trung bình khoảng 20-25 triệu đồng.
Tuy nhiên mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Hôm vừa rồi người yêu em từ quê lên với thái độ khác lạ. Em dò hỏi thì được biết bố mẹ anh không ưng em. Ngày trước khi đưa em về ra mắt, biết gia cảnh em bình thường, thậm chí là nghèo, xa, họ đã không ưng. Nay em lại nghỉ ở công ty, bố mẹ anh nghĩ rằng nghề nghiệp em không ổn định.
Họ chỉ thích các cô con dâu gia đình căn bản, làm việc nhà nước. Không chỉ vậy, bố mẹ anh còn nhờ người mai mối cho anh một cô gái gần nhà, làm trong bệnh viện tỉnh. Gia đình hai bên quen biết từ lâu.
Em nghe và vô cùng bất ngờ, không nghĩ rằng, gia đình anh lại suy nghĩ thiển cận như vậy. Không chỉ thế, thái độ người yêu em cũng cho thấy anh rất đau đầu, không muốn làm phật ý bố mẹ.
Cuối cùng, anh nói chúng em nên dừng lại một thời gian, cho anh thời gian suy nghĩ dù chúng em đã có kế hoạch kết hôn.
Dù buồn và khóc hết nước mắt vì bị ngăn cấm nhưng em vẫn tôn trọng quyết định của anh. Nếu chúng em cố lấy nhau về chắc gì sau này đã hạnh phúc bởi ngay từ đầu, gia đình anh đã coi thường xuất thân của em…

Chồng làm giám đốc, tôi phải vay anh từng đồng để chi tiêu
Mỗi tháng, chồng “phát” cho tôi 7 triệu đồng làm sinh hoạt phí. Nếu chi tiêu vượt quá khoản đó, tôi phải vay mượn anh…
" alt=""/>Tâm sự buồn, cô gái bị nhà trai hủy hôn chỉ vì bán hàng online