Thả hai tay,ànhđộnggâynóngmắtcủachàngtraitrêncầuVĩket ngoai hang anh lái xe bằng chân, lạng lách tổ lái rất "chuyên nghiệp"… mỗi tội chàng trai này “diễn” ở nhầm chỗ.

Thả hai tay,ànhđộnggâynóngmắtcủachàngtraitrêncầuVĩket ngoai hang anh lái xe bằng chân, lạng lách tổ lái rất "chuyên nghiệp"… mỗi tội chàng trai này “diễn” ở nhầm chỗ.
Có lẽ khi mọi đầu bếp tất bật và nghiêm cẩn với từng gam hương liệu, từng thìa nước sốt, món ăn không còn là món ăn nữa, mà nó đã là đam mê, là tình yêu của họ. Đam mê của bản thân. Tình yêu dành cho người sẽ thưởng thức món ăn ấy. Tình yêu dành cho đam mê của mình.
Xem phim Âu - Mỹ, hay có cảnh người bếp trưởng lặng lẽ đứng nơi góc phòng kín đáo quan sát thực khách. Lâu nay tôi nghĩ họ đứng đó xem khách có hài lòng với món ăn của mình hay không. Tất nhiên phải là như thế. Tới hôm nay thì tôi biết không chỉ có thế.
Nếu chỉ có thế, có lẽ không ai đủ sức để chịu đựng vất vả, khắc nghiệt, trong khi luôn luôn hướng tới sự sáng tạo, dù không ai yêu cầu phải làm thế. Logic thông thường: một người đầu bếp chỉ cần làm đúng công thức, nấu được một món ăn chuẩn hương vị, đã là giỏi.
Nhưng một đầu bếp chân chính không lẽ chỉ cần thế? Nên tôi thích anh đầu bếp gốc Ấn trong phim The hundred-foot journey (Hành trình 100 bước chân), khi anh ấy trả lời bà chủ nhà hàng đang hốt hoảng vì anh thay đổi hương vị một món ăn truyền thống đình đám của người Pháp đã có từ 200 năm trước, rằng: 200 năm là quá lâu rồi!
Khi một người đầu bếp sáng tạo, đó là một nhu cầu, hay là sự thúc đẩy của tình yêu? Khi ta yêu ai đủ nhiều, ta luôn muốn gửi vào người ấy những yêu thương chăm chút; ta luôn muốn hôm nay mình tốt hơn, đẹp hơn, mới mẻ hơn ngày hôm qua và ngày mai ta phải bước thêm được một bước về phía trước. Nếu không thế, thì thật buồn tẻ, nhàm chán, và ai dám chắc tình yêu sẽ không nhạt phai, tàn lụi?
Tôi từng nhìn sâu vào mắt những người bếp trưởng ẩn mình nơi góc phòng ngắm thực khách, nhìn sâu vào bàn tay họ khi nâng niu nguyên liệu một món ăn...
Và tối nay, khi hì hục nhồi bột mì làm bánh, trong lúc mồ hôi nhỏ thành giọt, mùi men dịu dàng đánh thức một cảm giác yên bình, thanh thản đầy yêu thương, tôi ngẩn người nhận ra một điều.
Đó là, lý do tôi bền bỉ với việc nấu nướng bánh trái của mình đến thế, lý do để thức đến 2h sáng nướng bánh, tìm nguyên liệu hay đọc một công thức mới, lý do để tôi luôn không bằng lòng với những thứ gọi là truyền thống nên sẵn sàng phá vỡ các công thức, lý do để tạo ra những thứ khi thì thành công khi thì thành kỳ quái, thật đơn giản: Vì tôi yêu.
Tôi đã trầm cảm suốt một thời gian dài vì làm cái việc thất đức đó (Ảnh minh họa)
Thi thoảng, nhà anh đi vắng hết, anh lại kéo tôi về nhà hay đưa tôi vào nhà nghỉân ái. Những cuộc yêu đương vẫn xảy ra đều đặn với chúng tôi như vậy! Tôi cũngnghĩ rằng, anh đã nhiều tuổi và cũng tính đến chuyện lâu dài với tôi nên tôikhông nghĩ ngợi, đề phòng bất cứ điều gì.
Nhưng đến ngày tôi phát hiện ra mình có bầu, tôi vui sướng, hạnh phúc vì sắpđược làm mẹ. Khi tôi hào hứng khoe anh: “Chúng mình có con rồi anh ạ” thì anh đãvội vàng gạt phắt đi: “Anh không biết. Đó là con thằng khác, không phải con anh.Tốt hơn hết là em nên từ bỏ nó đi, dù em có để lại, anh cũng không cưới em đâu”.
Lúc này, trong lòng tôi như chết lặng. Tôi không thể nói nên lời… tôi chỉ biếtôm bụng mình khóc lóc trong nỗi đau đớn. Tôi còn quá trẻ, tôi vẫn ăn bám bố mẹthì lấy tiền đâu để bỏ đứa bé tội nghiệp này? Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùngtôi cũng vay mượn bạn bè ít tiền, xin thêm bố mẹ một ít “đi học thêm” để vàoviện bỏ đứa con tội nghiệp của mình.
Tôi đã trầm cảm suốt một thời gian dài vì làm cái việc thất đức đó. Tôi cảm thấyrất ân hận, đau đớn khi đã gây ra ác nghiệp này. Còn anh vẫn ngang nhiên hưởngthụ cuộc sống hạnh phúc. Chẳng bao lâu sau khi rời bỏ tôi, anh quyết định cướivợ. Vợ anh chính là cô gái mà trước kia anh đã từng kể cho tôi nghe. Tôi đã khóclóc, thậm chí kihông ăn uống trong một thời gian dài. Người tôi gầy sọp, tinhthần tôi xuống dốc thậm tệ… nhưng rồi nghĩ đến tương lai, nghĩ phải sống cho chamẹ nên tôi lại cố gắng vực dậy để bắt đầu với cuộc sống mới.
Sau hai năm khép mình trong nỗi đau đó, tôi lại gặp anh, người đàn ông lớn hơntôi 11 tuổi. Anh rất thương yêu tôi, dù anh biết rất rõ quá khứ ê chề của tôi…nhưng anh vẫn chấp nhận ở bên cạnh tôi trong suốt quãng đời còn lại. Sau mộtthời gian yêu nhau, chúng tôi sống với nhau như vợ chồng gần một năm trời. Chotới khi chúng tôi định tổ chức lễ cưới thì gặp phải sự phản đối quyết liệt từphía gia đình anh, đặc biệt là mẹ anh. Mẹ anh chê tôi thấp bé, xấu xí không xứngđáng với anh bởi anh là người đàn ông đẹp trai, phong độ và rất hào hoa.
Dù bị gia đình anh phản đối gay gắt thì chúng tôi vẫn động viên nhau vượt quatất cả. Trước đây, khi chung sống với nhau, chúng tôi đã mong mỏi sớm có một đứacon, dù trai hay gái. Nhưng số phận như đang thách thức tôi, dù đã cố gắng rấtnhiều nhưng tôi vẫn chưa thể sinh cho anh một đứa con. Tuy nhiên, không vì điềuđó mà chúng tôi hạ quyết tâm cưới nhau. Anh nói rằng, chúng ta sẽ sinh em bé,đến khi đó bố mẹ không thích em thì cũng phải chấp nhận đứa cháu nội để đồng ýcho hai đứa lấy nhau.
Sau 4 tháng tôi trốn gia đình ra ngoài sống cùng anh, cuộc sống của chúng tôinhư địa ngục. Hai đứa cố gắng mãi nhưng tôi vẫn không có bầu. Gia đình tôi thìlo lắng, chạy đi tìm kiếm tôi khắp nơi. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy tôi và anhtrong khu trọ “ổ chuột”. Bố mẹ tôi khuyên hai đứa: “Nếu hai con thật sự yêuthương nhau thì không phải sống khổ sở, chui rúc như vậy! Nếu con thật lòng yêuthương con gái bác, bác sẽ lo toàn bộ chi phí cưới xin và cho hai đứa một mảnhđất nhỏ ra riêng và sống tự lập”. Nhưng anh không nghe, anh muốn thuyết phục bamẹ anh nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì chúng tôi lại bị phản đối quyết liệt bấynhiêu.
Tôi hỏi anh rằng: “Anh có yêu em thật lòng không? Nếu có, anh về nhà lấy sổ hộkhẩu rồi mình đi đăng ký kết hôn”. Nhưng anh im lặng mãi một lúc lâu rồi mới trảlời “ừ”. Vậy là tôi đành xin ba mẹ cho tôi ở đây vài ngày nữa, đợi anh lấy sổ hộkhẩu để đăng ký kết hôn nhưng mãi vẫn không thấy anh xoay chuyển. Cảm giác nhưmình lại bị lừa loanà nữa, tôi quyết định ra đi…
Lúc tôi đang đau khổ nhất thì tôi lại được một người quen trên xe buýt giớithiệu cho một anh chàng tỉnh lẻ. Không hiểu tại sao anh lại thích tôi và muốncưới tôi làm vợ, dù anh mới quen tôi và không biết tôi là người thế nào?
Lúc bản thân tôi đang chán nản nhất thì anh ấy đã đến, vực tôi dậy và động viên,giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh là người có công ăn việc làm ổn định, lại chịu thươngchịu khó và rất thật thà. Anh làm cách nhà tôi khoảng 4 cây số, ba mẹ tôi rấtthích anh. Và đám cưới của chúng tôi đã diễn ra nhanh chóng, sau một tháng hiađứa quen nhau.
Anh không một lần hỏi han quá khứ của tôi. Tôi chỉ biết anh rất yêu tôi và muốntôi chăm sóc cho anh, không bao giờ dằn vặt tôi bất cứ điều gì. Chính vì điều đócàng khiến tôi yêu anh nhiều hơn.
Thế nhưng, lấy nhau được 4 năm, chúng tôi vẫn chưa thể có con. Tôi đi khám khắpnơi thì các bác sỹ đều bảo tôi không sao, chỉ bị viêm phụ khoa nhẹ, sau này vẫncó con bình thường.
Cho tới một ngày, tôi biết mình có bầu. Khi đi khám, họ nói tôi có cửa ngoài dạcon. Tôi không dám tin nên đi khám ở một bác sỹ nổi tiếng thì bà ấy kêu con tôiđã có tim thai. Và bà ấy cho tôi thuốc uống nhưng chỉ sau 8 ngày đi khám, bàothia bị vỡ do chửa ngoài dạ con. Tôi đã rất đau khổ, dằn vặt bản thân mình ngungốc, thậm chí chỉ muốn chết đi, cảm thấy như cuộc sống chẳng còn gì ý nghĩanữa.
Dù tôi không có thai nhưng chồng tôi vẫn luôn an ủi, vỗ về và yêu thương tôi rấtnhiều. Anh nói rằng: “Vợ chồng mình vẫn còn có nhiều cơ hội mà em! Nếu không có,vợ chồng mình sẽ nhờ vào khoa học để có con. Em yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều ảnhhưởng tới sức khỏe”.
Thất chồng ân cần, tôi lại cảm thấy dằn vặt và có lỗi với anh rất nhiều. Ngườiđàn ông tốt bụng như vậy, đến bao giờ tôi mới trả nợ hết cho anh đây? Tại saocuộc sống lại trớ trêu như vậy? Giá như anh là người đnà ông đầu tiên tôi gặpthì có phải chúng tôi đã có được cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn không? Quá khứ đaubuồn rồi đến tương lai bất hạnh phúc hành hạ, dằn vặt tôi. Tôi không biết phảilàm sao để đối đầu với cuộc sống khó khăn bây giờ nữa?
(Theo Khampha.vn)
" alt=""/>Người đàn bà 'ba đời chồng'