Ted Bundy có vẻ ngoài khá bảnh bao và thân thiện. Tuy nhiên, đằng sau khuôn mặt đó lại là một tên sát nhân bệnh hoạn giết người không ghê tay của nước Mỹ trong khoảng thời gian 1973-1978. Trong khi dư luận gọi Ted Bundy là con ác quỷ vô nhân tính thì hắn cũng tự nhận xét bản thân là kẻ máu lạnh nhất trên đời.
Án mạng đẫm máu
4h sáng 4/1/1978, Debbie Ciccarelli bị đánh thức bởi một tiếng động lớn từ căn phòng kế bên của cô hàng xóm Cheryl Thompson. Tiếng động lặp đi lặp lại khiến Debbie nghi ngờ vì không hiểu Cheryl làm gì khi vào sáng sớm như vậy trong khi cô thường có thói quen ngủ dậy muộn. Cô đánh thức người bạn cùng phòng Nancy Young.
Trong không gian tĩnh lặng, họ nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của Cheryl Thompson. Biết có điều chẳng lành, họ vội gọi ngay cho cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt. Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Cheryl chết trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, phần cơ thể phía trên bị lột trần. Phía cuối giường của cô có một chiếc mặt nạ. Cheryl bị đánh rất dã man vào đầu bằng một vật giống như dùi cui.
Cảnh sát làm việc khẩn trương và lấy được mẫu máu, tinh dịch cùng một số mẫu vân tay của kẻ giết người. Tuy nhiên, bằng chứng có giá trị nhất lúc ấy lại là những mẩu tóc bên trong chiếc mặt nạ, cùng vết răng cắn trên cơ thể nạn nhân.
Ngày 9/2/1978, Sở cảnh sát Lake City nhận được một cuộc điện thoại của bố mẹ cô bé 12 tuổi Kimberly Leach thông báo rằng con gái họ đã mất tích. Người cuối cùng nhìn thấy Leach khi cô đang bước vào ôtô của một người đàn ông lạ mặt. Tuy nhiên, không ai nhớ được đặc điểm của chiếc xe hay của người đàn ông đó.
8 tuần sau, người ta phát hiện xác Leach tại một công viên ở hạt Suwannee, Florida. Thi thể của cô bắt đầu phân hủy nên không cho cảnh sát thêm thông tin đáng kể nào.
![]() |
Nạn nhân Kimberly Leach
Gã đàn ông trong chiếc xe lạ
Vài ngày trước khi Kimberly Leach mất tích, một người đàn ông lạ mặt lái chiếc xe tải màu trắng đã tìm cách tiếp cận Leslie Parmenter, khi cô bé 14 tuổi này chờ anh trai đến đón. Người này nói rằng mình là người của trạm cứu hỏa và bắt đầu tiếp cận Leslie để hỏi về đường đi tới trường học gần đó.
Tuy nhiên, việc anh ta mặc quần áo bình thường khiến cô bé cảnh giác. Hơn nữa, bố cô, thám tử James Parmenter của Sở cảnh sát thành phố Jacksonville, thường xuyên dặn dò con gái không được nói chuyện với người lạ mặt. Tuy Leslie tỏ ý dè chừng nhưng người đàn ông này vẫn không từ bỏ. May mắn là ngay sau đó, khi anh trai của Leslie tới nơi, chiếc xe vội rời đi. Nghe em thuật lại câu chuyện, anh bám theo người đàn ông lạ mặt và ghi lại biển số xe để đưa lại cho bố mình.
Thám tử James Parmenter ngay lập tức đi kiểm tra biển số của chiếc xe lạ. Nó thuộc về một người đàn ông tên là Randall Ragen. Nhưng ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp và ông đã phải làm biển mới. Cảnh sát nhận định rằng chiếc xe tải màu trắng kia cũng là đồ ăn cắp. Hai người con của Parmenter ngay lập tức được đưa tới Sở cảnh sát, và họ dễ dàng nhận ra Ted Bundy trong số ảnh những kẻ tình nghi. Tên sát nhân trốn truy nã đang ở rất gần đây. Tin tức này nhanh chóng được thông báo rộng rãi cho các cảnh sát.
10h tối 15/2/1978, viên cảnh sát David Lee đang lái xe tuần tra ở khu vực West Pensacola thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô VW có dấu hiệu không bình thường. Lee quyết định thông báo biển số xe về tổng đài và thông tin phản hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Nhanh chóng tăng tốc, Lee đã đuổi kịp chiếc xe lạ.
Và trước mắt anh, người đàn ông ngồi sau vô lăng chính là Ted Bundy, tên tội phạm đang bị truy nã gắt gao và chiếc xe là kết quả vụ trộm cắp mới nhất của Ted. Ted Bundy lập tức bị còng tay và giải tới đồn cảnh sát.
Người bạn đưa chúng tôi đi ngang qua một tường rào cũ kỹ. Anh chỉ một cây cao bên trong bức tường rồi cho biết, đó là cây củ chi.
" alt=""/>Cái chết của các hotgirl và tội ác của tên sát nhân đẹp trai: Tiếng rên lúc mờ sángVợ chồng tôi có 2 đứa con, con trai lớp 8, con gái lớp 4. Các con đang tuổi ăn tuổi lớn nên khi nghỉ dịch tôi mua 2 thùng mì tôm, 3 thùng sữa và 1 ít bánh kẹo tổng hợp.
Thấy các cháu cứ ra vào ăn bánh kẹo, sữa uống 3 hộp/ngày, bà nội nhắc các cháu không nên ăn nhiều nhưng lũ trẻ không nghe. Vậy là bà mắng tôi chiều con quá đà, không biết thương chồng vất vả đi làm, mấy mẹ con ở nhà mà ăn như phá.
Tôi bật ti vi, bà cũng kêu tốn tiền điện nên không dám mở nữa, chỉ thỉnh thoảng lướt điện thoại xem tin tức cho đỡ căng thẳng. Vậy mà mẹ chồng tôi vẫn mắng là tôi làm gương xấu cho các con, cứ suốt ngày ôm khư khư cái điện thoại thì làm sao mà dạy nổi con?
Tôi chợt nghĩ, trước tôi đi làm suốt ngày, mẹ chồng chưa bao giờ để ý mấy chuyện vụn vặt này mà giờ nghỉ ở nhà chờ việc, bà ca cẩm khiến tôi rất bực mình. Bà so sánh tôi với chị Huyền hàng xóm - giáo viên biên chế nghỉ việc hưởng đủ lương mà vẫn chăm chỉ bán hàng online kiếm thêm hay chị Mai bán bảo hiểm lương cao ngất ngưởng. Bà bóng gió chê tôi kém cỏi, ỷ lại chồng nên bao năm rồi vẫn không tích đủ tiền xây nhà.
Bà còn bảo, bữa trưa chỉ cần ăn no, rau đậu rẻ tiền, bữa tối chồng tôi ăn ở nhà mới cần nấu ngon, đủ chất, phục vụ người đi làm là chính. Tôi có cảm giác như, việc tôi nghỉ ở nhà là cái gai trong mắt mẹ chồng. Nhưng vì giai đoạn khó khăn, tôi đành nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà để chồng tôi không phải khó xử.
Hiện nay, hai con tôi đang học trực tuyến trên truyền hình và học zoom với thầy cô. Con trai học zoom buổi chiều, con gái học zoom buổi tối. Tôi phải lo cơm nước sớm, giục con học đúng giờ.
Con trai lớn của tôi hiếu động, cứ sểnh ra là mở máy tính chơi game, lướt Facebook. Em thấy anh chơi cũng nằng nặc mượn điện thoại của mẹ xem Youtube. Tôi phải giám sát, bắt con đọc sách, giao việc nhà cho con làm vào những lúc con không học bài. Vậy mà bà nội gọi điện cho bà ngoại bảo tôi là đứa ghê gớm, bắt 2 con làm đủ thứ việc, để mẹ được rảnh rỗi ngồi chơi.
Bà ngoại gọi điện giáo huấn tôi cả tiếng, nào là phải chắt chiu tiết kiệm, nào là ở nhà chơi không thì quán xuyến việc nhà tươm tất chứ sao lại bắt con làm…
Tôi cảm thấy oan ức vô cùng. Ngày nào tôi cũng phải đọc sách, ngồi học zoom cùng con, dạy con học bài, quản lý nhắc nhở con việc dùng máy tính, rồi lau dọn nhà cửa, chợ búa cơm nước, cùng con thể dục tại nhà...
Tức là, tôi vừa làm ô sin, vừa làm cô giáo, vừa làm học sinh mà vẫn bị mẹ chồng chê bai đủ điều. Có lẽ là vì tất cả những việc tôi làm đều không ra tiền.
Chưa kể, tối nào cũng học cùng con, tôi mệt mỏi nên không ngó ngàng gì đến chồng khiến chồng tôi giận dỗi nói tôi là vợ đoảng, vụng, không tâm lý khiến tôi rất buồn.
Có chị em nào, ở nhà cả tháng mà mệt mỏi, cáu giận như tôi không?
Những ngày ở nhà để phòng tránh dịch Covid-19, cuộc sống của bạn thay đổi thế nào?