
- Bài viết của Nguyễn Siêu (sinh năm 1995) hiện là sinh viên năm 3 ngành Truyền thông và Điện ảnh ĐH Vassar, New York (Mỹ) bàn về cuộc thi Hoa hậu hoàn vũ và người đẹp Phạm Hương gây sốt khi đưa những nhận định khác với suy nghĩ của số đông.Trong bài viết “Thói “cuồng” Hoa hậu của người Việt Nam - hay khi “tinh thần dân tộc” chỉ là một cái mác quá rẻ” của mình, Nguyễn Siêu đưa ra lý lẽ cho rằng thắng thua ở một cuộc thi Hoa hậu như thế này không quyết định điều gì liên quan đến thể diện dân tộc. Tính chất và quy mô tổ chức, thì Hoa hậu Hoàn vũ cũng chỉ là một cuộc thi tư nhân, chẳng khác gì cuộc thi Next Top Model.
Bài viết của nam sinh này ngay lập tức nhận được những luồng ý kiến khác nhau trên mạng xã hội Facebook.
Dưới đây là nội dung bài viết:

|
Nguyễn Siêu hiện là sinh viên năm ba ngành Truyền thông và Điện ảnh tại ĐH Vassar, New York. (Ảnh: Facebook nhân vật)
|
Chưa bao giờ truyền thông và cộng đồng mạng Việt Nam lại quan tâm nhiều tới một cuộc thi sắc đẹp như thế. Đâu đâu cũng thấy ủng hộ, kêu gọi, bình chọn cho Phạm Hương, với sự lặp lại của những cụm từ như “tinh thần dân tộc” hoặc “tự hào Việt Nam.” Còn mình chỉ thấy tất cả thật nực cười. Nực cười vì bây giờ khái niệm “tinh thần dân tộc” trở nên rẻ tiền như thế. Nực cười vì một đất nước kinh tế - giáo dục còn chưa ra đâu vào đâu, mà cái thứ người ta quan tâm nhất lại là cô Hoa hậu ấy hôm nay mặc váy gì.
1. Người Việt Nam đã mơ về chiếc vương miện Hoa hậu Hoàn vũ hay Hoa hậu Thế giới từ lâu lắm rồi; mỗi năm lại cập nhật xem đại diện lần này vào top mấy, có đạt kỉ lục gì không, cứ như đây là một cuộc thi khách quan mang tính toàn cầu, do một nhà cầm quyền tối thượng đứng ra tổ chức. Người ta có bao giờ nghĩ đến việc những cuộc thi thế này là sản phẩm của những tập đoàn tư nhân, cũng đều do con người đứng ra đặt quy định, chấm điểm và trao giải? Hoa hậu Hoàn vũ từng là của NBC và Donald Trump, giờ là của WME/IMG, không phải một Chúa Trời quyền lực nào có quyền quyết định xem đất nước nào đẹp hơn đất nước nào, con người nào đẹp hơn con người nào. Và đã là do những tập đoàn tư nhân tổ chức, do con người đứng sau, thì Hoa hậu cũng chỉ là một cuộc thi mang tính chủ quan. Định nghĩa trên Wikipedia của Miss Universe là “one of the most publicized beauty contests in the world” – một trong những cuộc thi được “quảng bá” rộng nhất, chứ không phải “lớn” nhất, càng không phải QUAN TRỌNG nhất. Ấy thế mà buồn cười, người ta cứ nghĩ có được chiếc vương miện ấy là trở thành bá chủ thế giới luôn rồi.
 |
Phạm Hương áp đảo về mặt truyền thông trong hơn 3 tuần thi Hoa hậu Hoàn vũ. (Ảnh: VietNamNet)
|
2. Và vì Hoa hậu Hoàn vũ chỉ là sản phẩm của những công ty, tập đoàn tư nhân như WME/IMG, thì về cơ bản, nó cũng chỉ là một trò chơi không hơn không kém, chỉ là một reality show giống như Next Top Model với những tiêu chí khác mà thôi. Tại sao ư?
- Nếu ai theo dõi kĩ, thì sẽ thấy Miss Universe là một công cụ hoàn hảo để quảng cáo sản phẩm thương mại. Phần thi swimsuit một phần để phô hình thể, để thi thố, một phần là để quảng cáo cho thương hiệu swimsuit Yamamay và thương hiệu giày Chinese Laundry. Không tin? Hãy lên website Miss Universe để thấy tên những thương hiệu này tràn ngập caption album ảnh. Cuộc thi nhằm “tôn vinh vẻ đẹp,” hay chỉ dùng họ để làm mẫu quảng cáo? Khác gì Next Top Model, một chương trình đặt product placement làm trung tâm?
- Đặc điểm của những reality show như Next Top Model là khai thác những câu chuyện đời tư dễ gây mủi lòng, ví như concept “vịt hoá thiên nga” mà VNTM áp dụng suốt mấy mùa không chán. Năm nay, Miss Australia – top 10 - nhận được sự chú ý của truyền thông (tới cả Daily Mail) vì đã từng là một người tị nạn, cùng câu chuyện vượt khó hoà nhập với đất nước mới. Đến vòng ứng xử Top 5, câu hỏi dành cho Miss France cũng về chính trải nghiệm của cô với vụ nổ bom Paris ngay tháng trước. Kể cả vẻ đẹp có “bình thường,” nhưng câu chuyện thú vị, thì vẫn có thể tằng tằng đi tiếp. Nghe giống Next Top Model chứ?
- Một reality show thì không thể thiếu yếu tố gây sốc. Màn trao nhầm vương miện năm nay đã cũ rồi, chỉ là sự học đòi của chung kết Australia’s Next Top Model năm 2010 mà thôi.
Về cơ bản, cũng chỉ là giải trí. Thế mà ở cái đất này, giải trí nhảy lên trước cả công việc, cả những lĩnh vực như chính trị, khoa học, giáo dục. Giống như, chưa làm việc mà đã muốn nghỉ ngơi vậy đó. Cuộc thi này chung quy cũng chỉ là một công cụ nữa của sự thương mại hoá, của chủ nghĩa tư bản. Ấy thế mà mấy nhà yêu nước sao tung hô nhiều ghê!
 |
|
3. Điều duy nhất mình nhớ trong chương trình tiếng Anh phổ thông là một bài đọc trong sách Tiếng Anh 6, nói về tại sao những cuộc thi Hoa hậu rất anti-feminist, đi ngược với bình đẳng giới. Vì sao ư? Vì cái mác của nó là “tôn vinh vẻ đẹp phụ nữ,” nhưng thực tế thì dùng cơ thể phụ nữ, phô trương ra trước màn ảnh để thoả mãn con mắt đàn ông. Đêm nay, chính MC Steve Harvey khi giới thiệu phần thi swimsuit đã nói, đại khái “Đây là phần thi mà đàn ông rất mong chờ.” Camera lướt từ dưới lên trên, sao cho từng mảng da thịt và đường cong phô ra hết sức có thể (xem “the male gaze”). Phần thi trang phục dân tộc thì gần hết là để lộ da thịt, có khác nào Victoria’s Secrets Fashion Show đâu. “Tôn vinh vẻ đẹp phụ nữ” hay là phô diễn cơ thể cho những ánh mắt tà dâm? Nực cười.
Từ đầu, chính khái niệm “cuộc thi sắc đẹp” đã có vấn đề. Ai quyết định người này đẹp hơn người khác? Ai quyết định vẻ đẹp hoang dại kiểu Nam Mỹ đẹp hơn vẻ đẹp kín đáo kiểu Á Đông? Ban giám khảo các cuộc thi Hoa hậu, vốn mang định kiến sẵn trong “thẩm mĩ” của họ, sẽ chấm điểm từng cô Hoa hậu một như một món đồ. Lúc đầu, khi người ta ca tụng Phạm Hương là mang vẻ đẹp “Tây Tây,” mình đã thấy buồn cười. Hoa hậu của một nền văn hoá lại đại diện cho vẻ đẹp của một nền văn hoá khác. Tất cả chỉ để đi thi một cuộc thi rẻ tiền. Đây là tại sao văn hoá Việt Nam ngày càng hao mòn, vì người ta đã không biết chuộng bản sắc dân tộc, lại còn sính ngoại, hám những cái “Tây Tây” như thế.
Một đất nước quá bị ám ảnh bởi vẻ ngoài! Những cuộc thi thế này sẽ dễ làm cho người ta tự ti về ngoại hình, dẫn đến mong muốn sửa mặt, sửa mũi, sửa cằm. Rồi còn đâu những thứ tự nhiên? Rồi còn ai thèm quan tâm tới cái gọi là NHÂN CÁCH hay TRÍ TUỆ? Thử hỏi xem ở Việt Nam có bao nhiêu kẻ chụp ảnh lên mạng xã hội thì lung linh, nhưng bên ngoài lối sống chẳng ra gì? Thử cho vốn kiến thức của HHVN 2014 Nguyễn Cao K. D. đi trả lời mấy câu hỏi tối nay, xem em ấy mấp máy được bao nhiêu câu?
4. Tinh thần dân tộc ư? Tinh thần dân tộc để vote cho Phạm Hương, rồi giả như Phạm Hương đoạt giải, Việt Nam sẽ được gì? Có người bảo sẽ làm rạng danh quê nhà – nói thật nhé, chẳng ai quan tâm mấy cuộc thi này đâu, trừ người Việt Nam với Philippines ra. Vì đơn giản nó chỉ là một dạng reality show thôi mà. Rồi người ta bảo Phạm Hương được giải thì sẽ phát triển du lịch, cứ như là chỉ cần sức của một người thì tiền ào ào đổ vào Việt Nam vậy đó. Nhìn xem có ai đi du lịch Venezuela không?
Tinh thần dân tộc? Hay chỉ là một cái mác mĩ miều cho thói tôn thờ Hoa hậu ở cái đất này! Tinh một chút cũng nhận ra Phạm Hương chạy PR ở Việt Nam rất bài bản nhé – đầu tiên tung ra thiết kế cái mấn, rồi sau đó dần tung ra hai bộ áo dài, rồi dần dần là Dạ cổ hoài lang, rồi trang phục dạ hội. Bài bản quá! Phạm Hương đi thi đoạt giải là phụ thôi, chứ những cái Phạm Hương cần có đã có hết rồi. Ai cũng thấy Phạm Hương mỗi ngày trên News Feed. Tiền catse của Phạm Hương chắc một đêm nhảy lên trời. Mà lãnh địa của chị là Việt Nam chứ đâu phải thế giới, thế nên tất nhiên chị đã thành công. Tất cả tinh thần dân tộc cuối cùng chỉ rót vào túi tiền của một người mà thôi. Đúng là ở Việt Nam, Hoa hậu cũng là một nghề. Lại nói lạc sang người khác, nhưng chẳng biết em K.D. làm được gì với “cương vị” Hoa hậu trong một năm vừa rồi, cơ mà chạy sự kiện thì “nghề” quá rồi.
Và cũng thật buồn cười, ngày thi Bán kết Hoa hậu Hoàn vũ trùng với ngày xét xử vụ án thảm sát 6 người ở Bình Phước, thế mà hôm ấy, ai ai cũng chỉ nói về cái dáng “Mình Xà” của Phạm Hương. Cứ thế này thì Việt Nam sẽ trở thành cường quốc sắc đẹp nhanh thôi, còn cái sắc đẹp ấy có mài ra thành lẽ phải, thành văn minh, thành kiến thức, văn hoá sống được hay không,
Tôi thách.
Văn Chung
" alt=""/>Du học sinh Mỹ đả kích 'thói cuồng' hoa hậu của người Việt
Ngày 31/8/1972, thầy giáo trẻ Nguyễn Văn Ngai được Trưởng ty giáo dục tỉnh Gia Định (nay là TP.HCM) có quyết định (ngày đó gọi là "sự vụ lệnh”) phân công nhận nhiệm vụ giảng dạy môn Toán ở Trường trung học Nhất Linh, huyện Hóc Môn (Trường THPT Nguyễn Hữu Cầu hiện nay). |
Thầy giáo Nguyễn Văn Ngai ở năm học 1983-1984 (Ảnh: NVCC) |
Thời điểm đó, do trường ít giờ dạy Toán nên trong học kỳ 1 (đệ nhất lục cá nguyệt), ông được phân công dạy 8 tiết Toán và 8 tiết Sử Địa (lúc bấy giờ Sử Địa là một môn chung). Tới học kỳ 2 (đệ nhị lục cá nguyệt), ông mới được phân công dạy mỗi môn Toán cho đến ngày giải phóng.
Sau ngày thống nhất đất nước 30/4/1975, nền giáo dục miền Nam được tiếp quản. Khoảng một tuần sau đó, Sở GD-ĐT TP.HCM có quyết định đổi tên Trường Trung học Nhất Linh thành Trường cấp 2,3 Nguyễn Hữu Cầu và thành lập Ban điều hành lâm thời.
Ông Ngai được phân công làm Trưởng ban, sau đó làm hiệu phó, tới 19 năm.
Cả hai vợ chồng đều là nhà giáo. Tất cả cuộc sống 3 người- hai vợ chồng và 1 con nhỏ dựa vào lương hàng tháng, không có thu khác (trừ phụ cấp nuôi con đến tuổi 18). Mức lương dành tuy không quá lớn nhưng đảm bảo được cuộc sống tối thiểu. Một người đi dạy học có thể nuôi vợ (ở nhà làm nội trợ, chăm con nhỏ) và ít nhất là 2 con còn đi học.
 |
Thầy Ngai lúc này là Hiệu trưởng Trường THPT Nguyễn Hữu Cầu. Bên phải là Nguyễn Vĩnh Nghiệp, nguyên Chủ tịch UBND TP.HCM (Ảnh: NVCC) |
Tuy nhiên, thời gian đầu sau giải phóng, đời sống của số đông giáo viên có nhiều khó khăn so với trước đó. Đặc biệt khi nhà nước đổi tiền lương bình quân chỉ còn khoảng 40 đến 50 đồng/người/tháng. Mỗi người được tiêu 13 kg gạo/tháng nhưng không đủ ăn nên phải độn thêm mì sợi, bột mì, bo bo, khoai củ. Lúc này, nhiều giáo viên dao động.
Dẫu vậy, hoạt động giảng dạy, học tập trong nhà trường nhanh chóng vào nề nếp. Ngoài giảng dạy, giáo viên còn hướng dẫn học sinh lao động sản xuất. Các nhà giáo mượn đất sau vụ mùa chính của nông dân để đào giếng, trồng đầu bắp, đậu phộng, bo bo, hoa màu.
Cuộc chuyển giao giáo dục
Là người chứng kiến cuộc chuyển giao giáo dục lúc đó, ông Ngai nhìn nhận mọi việc diễn ra thuận lợi.
Lúc này các cơ sở vật chất, trường lớp đất đai của trường công lập và trường tư thục bàn giao cho cách mạng khá thuận lợi. Những trường lớp thuộc quyền sở hữu của các tôn giáo cũng được những tổ chức này bàn giao cho ngành giáo dục từng địa phương quản lý.
Việc lớn nhất của ngành là thay sách giáo khoa (SGK). Toàn bộ sách dùng trước ngày 30/4 ở miền Nam được thay bằng sách soạn riêng theo hệ phổ thông 12 năm. Đây là một điều mới mẻ vì lúc này miền Bắc vẫn còn sử dụng SGK theo hệ phổ thông 10 năm.
 |
Ông Ngai đang trao đổi với ông Đoàn Trãi, bộ đội chuyển ngành, phó hiệu trưởng Trường THPT Nguyễn Hữu Cầu (Ảnh: NVCC) |
Trong ký ức, ông Ngai nhớ dù thay sách nhưng những nội dung giáo dục đạo đức làm người như lễ phép, kính trọng người lớn, hòa nhã với bạn, ngoan hiền, siêng năng, chăm chỉ, yêu quê hương, yêu tổ quốc…vẫn được chú trọng ở cả hai nền giáo dục trước và sau 1975 tại miền Nam.
“Điều khác biệt là giáo dục miền Nam trước giải phóng những phẩm chất đạo đức tốt đẹp được dạy cho học sinh với nội dung, liều lượng, ngôn từ phù hợp với từng cấp lớp, lứa tuổi. Đặc biệt việc dạy được lồng ghép thông qua sinh hoạt, kể chuyện, trong nội dung từng bài trong sách giáo khoa,…. Ở cấp tiểu học, gần như tiết học, môn học nào giáo viên cũng lồng ghép việc giáo dục đạo đức cho học sinh theo từng mức độ, liều lượng phù hợp” – ông Ngai kể.
Cũng theo ông, nội dung giáo dục về đạo đức làm người của miền Nam sau ngày giải phóng và của cả nước hiện nay rất coi trọng các phẩm chất tốt đẹp nhưng nội dung giảng dạy được phân cho từng khối lớp, lứa tuổi nên có chỗ chưa thật sự phù hợp.
Nguyên phó giám đốc Sở GD-ĐT TP.HCM cho rằng cả 2 nền giáo dục đều coi trọng việc giáo dục đạo đức, nhân cách cho học sinh, đặc biệt là cho trẻ mầm non và học sinh phổ thông. Do cách làm khác nhau dẫn đến kết quả mang lại có độ chênh nhất định.
 |
Nững người đồng nghiệp ở Trường THPT Nguyễn Hữu Cầu |
Thời nào thì nguyên lý giáo dục kết hợp với 3 môi trường “nhà trường, gia đình, xã hội” cũng đều được chú trọng. Trước đây, các nội dung và phương pháp giáo dục thích hợp hơn gia đình hơn, do quan tâm giáo dục lễ, nghĩa, đạo lý cho con cháu từ lúc còn bé.
Hòa hợp nhân sự
Cùng với việc sắp xếp cơ sở vật chất, thay sách giáo khoa, việc sắp xếp nhân sự ở từng trường học ở miền Nam cũng được tiến hành.
Lúc này, dưới sự lãnh đạo của Ban Quân quản (lãnh đạo thành phố) sắp xếp lại tổ chức mà bước đầu thành lập Ban điều hành lâm thời của từng trường. Những người trong ban lâm thời thường là cán bộ tập kết, cán bộ đi B, con em gia đình cách mạng hay người tại chỗ có lý lịch trong sạch, rõ ràng.
Chỉ 5 tháng sau ngày giải phóng, Ban điều hành lâm thời tất cả các trường cấp 2, 3 đều được giải thể để thay thế bởi Ban Giám hiệu với đa số hiệu trưởng là người được miền Bắc chi viện.
Trường THPT Nguyễn Hữu Cầu chỉ giữ lại ông Ngai tham gia tiếp với vai trò hiệu phó. 4 thầy cô trước đó trong Ban điều hành lâm thời được phân công về dạy lớp trở lại. Còn hiệu trưởng là người được "chi viện" từ Hà Nội.
 |
Ông Ngai là phó giám đốc Sở GD-ĐT TP.HCM tham dự một hội nghị (Ảnh: NVCC) |
Các trường đều sử dụng lại các giáo viên tại chỗ còn gọi là "giáo viên lưu dung". Ngoài ra cũng tăng cường thêm giáo viên là người tập kết, người đi B, bộ đội chuyển ngành sau khi qua khóa đào tạo ở trường sư phạm và được bổ sung nhiều giáo viên trẻ mới ra trường sau giải phóng.
Dù khó khăn nhưng theo ông Ngai đánh giá việc quan hệ, hợp tác trong công việc giữa các nguồn giáo viên khá ổn. Tuy nhiên ở vài nơi, dù không phổ biến chỉ mang tính cá biệt vẫn còn có sự phân biệt.
Giáo viên bước sang thời kỳ mới đều học tập chính trị để hiểu về Bác Hồ, về Đảng Cộng sản Việt Nam, Lịch sử Đảng.
“Thời gian đầu, các giáo viên các môn tự nhiên khá thuận lợi khi dạy theo SGK mới. Còn các giáo viên dạy các môn xã hội, đặc biệt là "giáo viên lưu dung" có gặp khó khăn hơn do quan điểm cách nhìn có thay đổi".
Theo ông Ngai, nhiệm vụ quan trọng và vẻ vang của giáo dục là góp phần tạo nên những con người hữu dụng.
Nhìn lại chặng đường đã qua, người thầy giáo già vẫn tâm niệm: Người làm giáo dục phải không ngừng phấn đấu vươn lên về mọi mặt để “thầy ra thầy”, từ đó đào tạo ra “trò ra trò”. Nhà nước, xã hội cần quan tâm cải tiến về chế độ, chính sách cho đội ngũ làm công tác giáo dục để họ sống được bằng tiền lương hàng tháng.
Lê Huyền

Món quà bất ngờ dành cho những giáo viên ngỡ phải "ra đường" giữa mùa dịch
- Cô Trang bật khóc khi nhận được khoản tiền hỗ trợ 8,4 triệu đồng. Hơn 2 tháng nghỉ việc không lương, cũng có lúc cô nghĩ mình sẽ phải “ra đường” vì không đủ tiền thuê phòng trọ.
" alt=""/>Ký ức chuyển giao giáo dục sau ngày 30/4 của vị phó giám đốc Sở