Chương trình Mẹ chồng nàng dâutập 243 gặp gỡ online con rể Đặng Hoàng Anh, 45 tuổi, hiện sống ở quận Gò Vấp, TP.HCM và mẹ vợ Huỳnh Thị Liên, 68 tuổi, hiện sống ở tỉnh Bình Dương.
Anh Hoàng Anh và vợ cho biết, anh chị lấy nhau đã 21 năm nay, từ khi chị còn rất trẻ - mới 19-20 tuổi. Hiện anh chị đã có 2 cô con gái - cô chị cả 20 tuổi, cô nhỏ mới 8 tuổi và đều đang gửi về Bình Dương cho ông bà ngoại chăm sóc để tránh dịch dã. Bởi vì từ đầu mùa dịch đến giờ, 2 anh chị tham gia công tác thiện nguyện rất tích cực, mỗi ngày đi phát hàng nghìn suất quà.
Nhận xét về bà ngoại, cả gia đình anh chị đều cho biết bà là một người rất vui vẻ, cởi mở, biết lắng nghe, thậm chí là bạn bè của cô cháu lớn cũng thích nói chuyện với bà.
Nhận xét về chàng rể, bà Liên cũng đánh giá anh Hoàng Anh là người hiền lành, thật thà, giúp đỡ người khác rất nhiệt tình. Bà cũng chia sẻ rất thích tính cách rõ ràng, minh bạch tài chính của con rể.
“Có một chuyện vui mà tôi còn nhớ tới giờ là trong lần đầu tiên con tới chơi nhà, dù con đã nói từ trước là không biết ăn cá nhưng tôi không tin. Hôm đó, tôi vẫn làm canh cá nấu chua. Nhưng khi tôi gắp miếng cá vào bát cho con thì con nôn thốc nôn tháo như bà bầu bị nghén, làm cả nhà hết hồn luôn”. Về sau bà Liên mới biết là cả 4 anh em anh Hoàng Anh không ai ăn được cá.
Khi được hỏi về nhược điểm của anh Hoàng Anh, cả mẹ vợ và vợ anh đều cho rằng, anh là người rất thương yêu vợ con, tuy nhiên cách nói chuyện lại không được khéo léo và khá nóng tính. “Đôi khi có gì không vừa mắt là anh cứ nói ào ào, không lựa lời, khiến mọi người tổn thương, nhưng sau đó thì không để bụng” - vợ anh nhận xét.
Dù vậy, chị cũng cho biết, 21 năm chung sống anh chị chưa từng to tiếng hay xích mích lớn. Chỉ có một lần duy nhất anh đánh vợ một cái khi chị không ứng xử không khéo léo khiến anh bẽ mặt trước ba chồng. “Mình không hài lòng việc anh cứ đi đá banh, tụ tập bạn bè, vợ đi làm về là không thấy chồng đâu. Nói rồi mà anh không nghe nên hôm đó mình có lôi cả ba chồng đến gọi chồng về. Bị ba chồng đánh cho một cái, anh bị quê nên quay ra đánh mình một cái”.
Lúc này, anh còn đang ở rể ở Bình Dương, cách nhà anh 30km. Tối đó, anh sắp vali về Gò Vấp, nhưng đi nửa đường thì quay lại xin lỗi chị. Đêm đó, 2 vợ chồng ôm nhau khóc. Từ hôm đó, anh cũng bỏ tật rượu chè, nhậu nhẹt.
Nói đến ưu nhược điểm của mẹ vợ, chàng rể hết lời khen ngợi: “Mẹ vợ có một tính cực kỳ hay hiếm thấy ở người phụ nữ nào. Đó là chồng nhậu say về vẫn phục vụ đầy đủ, nhưng sáng hôm sau tỉnh rồi biết tay”. Chia sẻ của anh khiến MC Quyền Linh cười ngất.
Ngoài ra, chàng rể còn tiết lộ mẹ vợ “ghen rất dữ” vì bố chồng hơn 70 tuổi nhưng vẫn rất phong độ, đào hoa. Anh nói đã nhiều lần chứng kiến tận mắt việc này và kể một câu chuyện minh hoạ.
Lần đó, ăn tối xong, anh chở bố vợ đến một căn biệt thự mà ông được thuê trông coi qua đêm, thì thấy “có một bà đứng trước biệt thự”.
“Mình chẳng nói năng gì, về chở mẹ vợ lên làm một tăng um sùm. Sáng hôm sau, bố vợ về xin lỗi mẹ vợ. Ông không trách gì, mà chỉ nói ‘mày nhớ nha mày, nhớ mày chơi xỏ tao nha mày’” - anh cười sảng khoái khi kể lại, rồi bảo “may mà ngăn chặn kịp thời”.
Tuy nhiên, bà Liên có đính chính lại là bà “không có la um sùm, mà nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn mời cô ấy về nhà uống nước, cho ngủ lại một đêm. Nhưng từ hôm sau là cô ấy biến mất luôn”.
![]() |
Vợ chồng anh Hoàng Anh sống với nhau đã 21 năm nhưng hiếm khi to tiếng với nhau. |
Khi được nói những lời cuối trong chương trình, anh Hoàng Anh chia sẻ, anh rất biết ơn ba mẹ vợ đã sinh cho mình một người đồng hành, chia sẻ suốt hơn 20 năm qua. “Tôi cũng cảm ơn mẹ vợ đã chăm sóc các cháu rất tốt, một tay bà lo cho các bé từ nhỏ đến lớn. Chỉ mong mẹ chăm chút sức khoẻ hơn để sống lâu với con cháu, để con cháu có cơ hội trả hiếu cho ngoại”.
Anh cũng hứa sẽ sửa chữa tính nóng nảy của mình và biết kiềm chế cảm xúc hơn khi nói chuyện với mọi người.
Đăng Dương
Cũng vì thương con thương cháu, tôi bỏ quê lên thành phố sống cùng các con. Nhưng ứng xử của con rể khiến tôi thấy tủi thân vô cùng.
" alt=""/>Mẹ chồng nàng dâu tập 243: Con rể dẫn mẹ vợ đi 'đánh ghen' khiến MC Quyền Linh cười ngấtẢnh minh họa
Nhưng khi tình yêu đến, em vẫn giống như bao cô gái khác để tim lên đầu. Người yêu em là một chàng học cùng khóa. Anh ấy rất yêu chiều, chăm sóc, tặng quà cho em, tìm cách gần gũi thân mật. Em cũng rất kiên quyết, từ chối anh ta có những cử chỉ vượt quá giới hạn. Em chống đỡ không được bao lâu, trong một lần say rượu ở cuộc liên hoan với lớp, anh ta đã cướp đi cái ngàn vàng của em. Khỏi nói em đau khổ, sợ hãi thế nào.
Tuy nhiên, sau khi nhìn tấm ga giường không có tí dấu vết nào, anh ta lại quay sang mạt sát em đã “nát thân” còn làm bộ làm tịch, khiến anh ta mất bao công tán tỉnh. Em ngơ ngác, bối rối, chỉ khóc lặng, lúng búng nói một từ: “Em không có”. Cảm giác lạnh thấu tim. Từ sau đó, anh ta đối với em như cái đệm giường. Em thấy nhục nhã, đau đớn nhưng vẫn phải bám lấy anh ta, anh ta gọi lúc nào là theo, không dám phản đối. Vì em sợ anh ta bỏ em, rồi em làm sao kiếm được một chàng trai yêu một cô gái không còn trong sạch như em.
Em sợ mẹ em sẽ cắn lưỡi tự tử nếu biết chuyện. Em cũng không muốn sống cuộc đời nhục nhã như của chị. Chuyện em không muốn rồi cũng đến. Anh ta chạy theo một cô gái khóa dưới, ngây thơ và giàu có hơn em. Chuyện tình của em diễn ra trong thời gian ngắn nên chỉ 2-3 người bạn thân của em biết em từng có người yêu.
Em không biết làm thế nào để sống nốt hai năm đại học. Nhưng rồi em cũng tốt nghiệp, quay về quê nhà làm việc. Suốt 3 năm, em đã không dám yêu lại lần nữa, cũng sống dè dặt hơn vì sợ có người phát hiện ra thân thể không sạch sẽ của mình. Gia đình sốt ruột giới thiệu cho em vài đám. Rồi lưới tình cũng lại rơi lên đầu em.
Vở kịch khó diễn
Anh ấy là một người đàng hoàng, giám đốc một công ty nho nhỏ, gia đình khá giả và yêu chiều em. Điều em sợ nhất là anh ấy khá gia trưởng và coi trọng trinh tiết. Anh ấy chia sẻ đã tìm hiểu, thấy em chưa yêu đương gì, sống nghiêm túc nên rất vừa lòng. Anh ấy không nói thẳng ra nhưng cũng thường bóng gió với em về chuyện cô này, cô kia sống lăng nhăng, không giữ trinh tiết, thật họa nếu rước về làm vợ. Càng gần đến đám cưới em càng sợ hãi. Trong khi mẹ em vui mừng hớn hở, hết sức tự hào với con rể vì đã nuôi dạy được cô con gái vừa xinh đẹp, giỏi giang, lại ngây thơ trong trắng.
Gần đến ngày cưới, theo lời quảng cáo trên mạng, em lên Hà Nội tìm đến một cơ sở y tế để làm lại “cái màng” ấy. Tiền phí không nhiều, nhưng em vẫn nhớ nguyên cảm giác đau đớn khi những dụng cụ y tế lạnh lẽo dán vào da thịt. Bà bác sĩ dù vồn vã thu tiền, hứa hẹn với em “đồ giả” sẽ khiến chồng em khó khăn khi “tấn công”, mọi cảm giác sẽ “thật hơn cả thật”. Ngay cả dấu vết trên ga giường trắng cũng sẽ rõ ràng.
Nhiều cô gái đến nhờ bà vá víu đều báo cáo rằng đêm tân hôn mỹ mãn, thậm chí lần đầu thật cũng chả vui vẻ đến thế. Bà ấy còn dặn lúc chú rể manh động thì em cần phải biết giả vờ ngại ngùng, đau đớn cho màn kịch thêm hoàn hảo. “Dù bà ấy không một lời dè bỉu nhưng qua ánh mắt của bà, em đọc được sự diễu cợt, khinh bỉ, như cú đấm mạnh vào bụng vậy. Nỗi đau trong thể xác không bằng sự tê cứng trong tâm hồn em. Em không hiểu tại sao đời mình lại phải lệ thuộc vào cái màng đó.
Đám cưới diễn ra tưng bừng, bố mẹ em hạnh phúc, chú rể sung sướng. Em bước đi khép nép như thể sợ cái màng giả kia bỗng nhiên vì bước mạnh mà hỏng mất. Rồi thời khắc quyết định cũng đến. Chồng em vô cùng sung sướng vì là người đàn ông đầu tiên chạm vào em. Em cũng giả vờ e thẹn, luống cuống, rồi lại làm bộ hết sức tin tưởng, trao gửi cho chồng “cái ngàn vàng”. Sau cuộc “công thành” mỹ mãn, cho dù chồng em kín đáo kiểm tra nhưng em vẫn bắt gặp khoảnh khắc anh ta cúi xuống tìm tòi, rồi nở nụ cười chiến thắng…
Từ đó em được chồng yêu chiều hơn, nhưng trong lòng em lại luôn trống rỗng. Cái màng đó được vá lại nhưng lại càng khiến tâm hồn em rách nát, không hàn gắn lại được. Em luôn tự hỏi chồng em yêu em, coi trọng em hay cưới em vì cái màng trinh kia, yêu chiều em vì em đã trao cho anh ta cái “ngàn vàng”. Em làm giả cái màng trinh, rồi lại lừa chồng rằng vẫn còn trinh trắng là em giả đến hai lần. Kết hôn mới được 2 tháng nhưng em sống nặng nề đến mức thân thể gầy mòn, thần sắc nhợt nhạt. Em đã quyết định ly hôn trước khi có con nhưng không biết kiếm lý do gì.
Nếu em nói thật với chồng thì chắc anh ấy sẽ đuổi em ngay lập tức. Nhưng em cũng không muốn làm tổn thương anh ấy một cách phũ phàng. Em cũng sợ chuyện đến tai mẹ em thì bà sẽ thất vọng đến mức nào? Em biết làm sao để ra đi bây giờ?
Ghi theo lời kể của chị Trần Thị Nhung (Nghệ An)
Gỡ rối tơ hồng Câu chuyện của em đúng là quá khó khăn. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể hiểu được tại sao một cuộc hôn nhân tốt đẹp, vuông tròn mọi sự, em được chồng yêu chiều như vậy nhưng lại muốn ra đi. Tuy nhiên, nếu sống cả đời với vết thương lòng và sự trống rỗng trong tâm hồn như vậy, có lẽ em cũng sẽ không cảm nhận được hạnh phúc. Cái sai của em không phải không còn trinh tiết mà chính là ngay từ lúc mới yêu, đã biết chồng còn giữ quan điểm cổ hủ như vậy mà vẫn cố dựng lên một màn kịch. Đến khi diễn lại quá đau lòng, lại muốn sống thực. Để rồi mọi việc đều dang dở, làm nhiều người thất vọng. Em nên thành thật với anh ấy một lần, cũng thành thật đối diện với mình. Trinh tiết không phải là cái vòng kim cô khiến em đau đớn cả đời. Vì bản thân em có nhiều điều tốt đẹp hơn, xứng đáng với người đàn ông biết trân trọng em vì những giá trị khác ngoài cái màng thịt dùng một lần. Sau đó em có thể tùy cách ứng xử của anh ấy mà có các quyết định khác. Anh ấy phẫn nộ, tìm cách hạ nhục em, đòi chia tay thì đương nhiên phải đối diện. Còn nếu anh ấy muốn bỏ qua mọi chuyện để tiếp tục yêu thương nhau thì em cũng nên cố gắng một lần tạo dựng lại hạnh phúc, với sự thành thật. Biết đâu tình yêu đích thực sẽ đến… Tơ Hồng |
Em vừa ra mắt nhà anh ấy dịp Tết. Nhưng mỗi lần đến chơi là mỗi lần em hoang mang vì lối sống và tư tưởng người lớn nhà đằng ấy. Bố anh làm quân đội, mẹ anh cũng từng làm công an nên sắc mặt và lời nói đều có gang có thép làm em vừa nể vừa sợ ngay từ lần đầu.
Ngoại trừ lần đầu tiên đến chơi là họ còn giữ khoảng cách xã giao. Lần thứ hai nói chuyện, bố mẹ anh ấy đã tuôn cho em một tràng như điều tra lý lịch. Nhà cửa gia cảnh thế nào? Đã quen và yêu nhau ra sao? Yêu vì điểm gì? Có điều gì chưa hài lòng ở nhau? Nhưng câu hỏi làm em choáng váng nhất là hai bác hỏi: “Thế hai đứa đã quan hệ chưa?”.
Đã ai từng bị hỏi thế chưa ạ? Em chỉ nhớ là hôm ấy sắc mặt em tái xanh và ấp úng trả lời rằng chưa. Em biết con gái bây giờ thoáng trong quan hệ tình dục, nhưng em lại không muốn thế. Đã trải qua 3 mối tình mà vẫn giữ được thì không có lý do gì ở mối tình thứ 4 em lại chấp nhận cho đi.
![]() |
Nhưng câu hỏi làm em choáng váng nhất là hai bác hỏi: “Thế hai đứa đã quan hệ chưa?” (Ảnh minh họa) |
Tuy là quan niệm hơi cổ hủ nhưng em tin trinh trắng cho đêm tân hôn là thật sự thiêng liêng. Và phụ nữ giữ được trinh vẫn hay hơn. Bạn trai em cũng là người nghiêm túc. Em cũng quán triệt từ đầu như thế nên sau 2 năm yêu, em vẫn giữ được mình. Nếu có là chỉ tìm cách thỏa mãn nhau bên ngoài thôi.
Nhưng bố mẹ anh ấy bảo nhà anh ấy không chấp nhận 2 điều. Một là vô sinh, hai là ly hôn. Và “ai bước vào nhà này thì nên cố sống cho hạnh phúc, đừng nghĩ đến chuyện bước ra”. Em thấy như thế thì quá cực đoan và có chút gì đấy đáng sợ.
Chuyện vô sinh thì em đồng ý. Với thực phẩm và môi trường sống bây giờ thì vô sinh nhan nhản, ngay cả em cũng sợ. Thế nên đi khám tổng quát trước khi kết hôn là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng “thử mức độ hòa hợp tình dục trước hôn nhân” thì có được xem là hợp lý hay không?
Mẹ anh ấy nói riêng với em rằng, tình dục là một bản năng hoàn toàn khác biệt với những gì con người thể hiện trong xã hội. Đóng cửa rồi thế giới là hư vô. Lúc đó chỉ còn bản năng sinh lý, nếu làm tốt thì cuộc sống thêm thăng hoa, làm không tốt thì ly hôn là điều dễ hiểu.
Bác ấy còn đem ra một loạt ví dụ về những cặp vợ chồng đem nhau ra trước tòa án chỉ vì 3 chữ “không hòa hợp”. Và việc ngoại tình cũng đều xuất phát từ chỗ không thỏa mãn nhau. Rồi bác ấy kết luận “tình dục là chìa khóa làm lung lay những giá trị khác”.
Em rất hoang mang trước những lời giảng giải đó. Ý của mẹ anh rất rõ, chính xác là “vẽ đường cho hươu chạy”. Mẹ anh bảo cho chúng em ít nhất 1 tháng sống thử để tìm hiểu về nhu cầu và khả năng của nhau.
Ban đầu em rất giận vì cảm thấy mình bị đem ra làm vật thử nghiệm. Nếu hòa hợp thì được phép lấy nhau. Còn giả như không thì chúng em phải chia tay trong khi em đã mất trinh sao? Bố mẹ anh chỉ nghĩ đến việc hòa hợp cho con trai mình, còn cuộc đời em sau phép thử là do họ quyết định?
Người yêu em là con trai ngoan, lại được giáo dục tốt nên không có chút thái độ phản ứng trước lời của bố mẹ mình. Hoặc đôi khi anh cũng đồng tình như thế. Vì anh không trả lời được liệu có chia tay em nếu không hòa hợp không.
Thật sự là em đã phải suy nghĩ rất nhiều. Em muốn lấy anh, nhưng hoàn toàn không muốn thực hiện phép thử này. Mẹ anh gọi điện nói “tuy những điều bác nói khó nghe, nhưng là vì cháu suy nghĩ chưa thông, chưa hiểu hết về hôn nhân”.
Đến bây giờ em vẫn chưa đồng ý lời đề nghị sống thử từ nhà bạn trai. Thực sự là em nghĩ việc giữ trinh cũng như cầm được cán dao. Còn mất trinh sẽ như cầm lưỡi dao rất bất an.
![]() |
Chưa đến 8/3 mà mẹ anh đã gửi vé máy bay đi Singapore cho chúng em làm quà và cả chi phí khách sạn, mua sắm. Càng lúc em càng bối rối vì áp lực từ phía nhà bạn trai (Ảnh minh họa) |
Đã hai lần bạn trai đưa em về nhà chơi nhưng lại không có ai ở nhà. Anh ấy còn chủ động muốn quan hệ. Và đã vài lần gợi ý em vào nhà nghỉ nhưng em đều dứt khoát không đồng ý.
Chưa đến 8/3 mà mẹ anh đã gửi vé máy bay đi Singapore cho chúng em làm quà và cả chi phí khách sạn, mua sắm. Càng lúc em càng bối rối vì áp lực từ phía nhà bạn trai. Lúc em từ chối không nhận quà, mẹ anh đe “nếu cháu suy nghĩ lâu quá thì bác muốn hai đứa chia tay”.
Hiện em như đang ngồi trên lửa, lòng dạ lúc nào cũng bồn chồn khó xử. Bạn trai và điều kiện nhà anh quá tốt để kết hôn. Nhưng chính em cũng không tự tin với phép thử này. Em chưa quan hệ bao giờ nên không thể hiểu rõ bản thân mình. Như vậy, em chỉ có thể có 50% cơ hội, nhỡ như…
Em đang rất cần lời khuyên của các chị, xin mọi người hãy cho em một lời khuyên chân thành và hữu ích.
(Theo Pháp luật Xã hội)
" alt=""/>Mẹ chồng tương lai yêu cầu sống thử 1 tháng