Sau đó bản án tử hình được chuyển thành tù chung thân vào năm 1978, và ông đã phải ngồi tù hơn 48 năm. Tới tháng 7/2023, ông mới được trả tự do. Vào tháng 12 cùng năm, một thẩm phán tuyên bố “bằng chứng rõ ràng và thuyết phục cho thấy kẻ giết người không phải là ông Simmons”.
Ông Simmons đã trở thành người phải ngồi tù lâu nhất trong số các tù nhân bị kết án oan trong lịch sử nước Mỹ.
Hôm 12/8, hội đồng thành phố Edmond đã chấp thuận thỏa thuận giải quyết các đơn kiện của ông Simmons, và quyết định bồi thường số tiền 7,15 triệu USD.
Hiện ông Simmons vẫn theo đuổi vụ kiện chống lại thành phố Oklahoma, và một trong những thám tử của thành phố này từng tham gia vào cuộc điều tra dẫn tới kết án sai.
Hôm 14/8, luật sư của ông Simmons là John W. Coyle III cho hay thân chủ có kế hoạch sử dụng khoản tiền được bồi thường để hỗ trợ gia đình, và “làm những điều tốt đẹp”. Được biết, ông Simmons có con trai và họ hàng sinh sống ở Louisiana. Ông hiện lái xe tải bán đồ ăn.
Trước đó, dựa trên lời khai của một nữ khách hàng, ông Simmons và một người đàn ông khác có tên Don Roberts bị cáo buộc bắn chết nhân viên bán hàng Carolyn Sue Rogers tại cửa hàng rượu vào ngày 30/12/1974. Khách hàng này cũng đã bị bắn vào đầu trong vụ cướp, và may mắn sống sót.
Trong đơn kiện thành phố Edmond, ông Simmons cho rằng cảnh sát đã phỏng vấn nữ khách hàng sau 4 ngày xảy ra vụ nổ súng. Tuy nhiên, cô này chỉ đưa ra những mô tả “mơ hồ và vô ích” về các nghi phạm.
Ông Simmons cho rằng các thám tử sau đó đã “thao túng” để cô gái xác nhận 2 nghi phạm là ông và ông Roberts, cũng như bịa đặt các báo cáo của cảnh sát dựa trên thông tin nhận dạng sai lệch.
Ông Simmons khẳng định vào thời điểm xảy ra vụ án, ông cùng gia đình và bạn bè đang ở thành phố Harvey thuộc bang Louisiana. Còn ông Roberts ở cùng gia đình và bạn bè tại Dallas.
Luật sư Coyle cho hay, ông Roberts đã phải ngồi tù hơn 25 năm trước khi được ân xá cách đây nhiều năm. Tuy nhiên, ông Roberts vẫn chưa được công bố là vô tội, và đã kiến nghị lên tòa án để xem xét lại vụ việc.
Điều này cũng trở thành trăn trở lớn nhất trong cuộc đời của ông Triệu Trung Kỳ.
Khi cặp song sinh chào đời, ông thề sẽ cố gắng để hai đứa trẻ học hành tử tế và không phải vất vả như ông. Không phụ lòng cha mẹ, cặp song sinh học tập chăm chỉ. Sách và tài liệu học tập lúc nào cũng chất đầy bốn góc tường của phòng hai anh em.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2020, cặp song sinh Triệu Khoa và Triệu Lệ đã được nhận vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh với số điểm ấn tượng lần lượt là 687 và 685.
Viết nhiều và tránh xa thiết bị điện tử
Thành quả ngày hôm nay của anh em là sự kết hợp của tài năng học tập bẩm sinh và nỗ lực chăm chỉ của bản thân.
Theo Triệu Lệ, việc tổng hợp tất cả các mục kiến thức vào một cuốn sổ duy nhất sẽ giúp tập trung việc học. Phương pháp này loại bỏ nhu cầu tìm kiếm thông tin rải rác ở nơi khác, từ đó tiết kiệm thời gian và nâng cao hiệu quả tổng thể.
Còn đối với Triệu Khoa, nam sinh nhấn mạnh lợi ích của việc viết lách.
"Trong khi viết, não của em suy nghĩ về kiến thức và bắt đầu làm rõ những điểm chưa rõ hay phức tạp. Quá trình nhận thức tinh tế này diễn ra một cách tự nhiên, giúp việc hiểu các khái niệm phức tạp”.
Ngoài ra, hai anh em còn tiết lộ một bí quyết quan trọng để học tập hiệu quả: họ tránh xa các thiết bị điện tử, tránh sử dụng điện thoại di động và không chơi game trực tuyến.
Việc chủ động tránh “những phiền nhiễu kỹ thuật số” này góp phần nâng cao khả năng tập trung và duy trì môi trường học tập lý tưởng cho hai chàng trai.
Ngoài việc học, hai anh em không có nhiều sở thích. Trong thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi, chơi bóng bàn đã trở thành cách duy nhất để cặp song sinh giảm căng thằng và thư giãn.
Cha vượt đường xa, động viên con mỗi tuần
Cha Triệu Trung Kỳ nói với các phóng viên rằng những trẻ em ở vùng quê nghèo không có lối thoát nào khác và chỉ có thể thay đổi vận mệnh thông qua việc đọc sách.
“Khi hai đứa con của tôi mới vào trường cấp 2, chúng thường gọi điện nói với tôi rằng áp lực rất lớn và không thể hoàn thành bài tập về nhà. Tôi nói với chúng rằng, cố lên, ba năm này nhất định phải cố gắng, không ngừng cố gắng và mọi nỗ lực sẽ được đền đáp”.
Trong ba năm, ông Triệu thường xuyên đi từ nông thôn lên thị trấn vào mỗi cuối tuần để trò chuyện với con trong khuôn viên trường. Có lần đường bị tắc do tuyết rơi dày đặc và không có xe đưa đón, người cha không thể gặp 2 con trai mình.
Ông đã nhờ giáo viên gửi cho mình đoạn video quay cảnh con trai mình đang học trên lớp. Lúc ấy, ông mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cặp song sinh chia sẻ, chính cha là người truyền động lực cho họ trong suốt những năm qua. “Mặc dù cha không thể hướng dẫn bọn em bất kỳ điều gì trong học tập, nhưng mỗi khi gặp phải khó khăn hay trở ngại gì, miễn là có cha ở bên, bọn em đều cảm thấy rằng luôn có ai đó ở đằng sau để nương tựa”.
“Bây giờ áp lực của tôi đã bớt đi nhưng áp lực đối với các con tôi lại càng lớn. Ngoài việc phải cạnh tranh với những tài năng xuất chúng hơn, áp lực còn đè nặng lên với sự kỳ vọng của xã hội đối với chúng”. Ông Triệu nói.
Người cha mong muốn hai đứa con của mình sẽ tiếp tục bước tiếp, không ngừng học tập, tạo nền tảng vững chắc, đạt được thành công và không phụ lòng mong đợi của xã hội, nhà trường và gia đình.
Tử Huy
Ảnh, clip: FBNV