
Sàm sỡ cô gái bị ăn đòn

XEM CLIP TẠI ĐÂY |
XEM CLIP TẠI ĐÂY |
Ngày trở về
Con sông chảy về ngã bảy Phụng Hiệp, Cần Thơ bắt nguồn từ đâu, tôi không biết. Chỉ biết khi là anh lính 19 tuổi, môi đỏ như môi con gái, tóc xoăn, xanh ngồng như cỏ, tôi đã đặt chân lên mảnh đất này, đi trên con đường đầy những bông hoa dại trắng li ti dọc đôi bờ.
Lúc buồn, lặng nhìn dòng sông lúc vơi, lúc đầy với cơ man bèo lục bình... tôi lại thấy lòng nguôi ngoai với bao cảm xúc bâng khuâng thuở đầu đời.
Năm đó, ngay sau chiến tranh nên cảnh buôn bán trên bến dưới thuyền không sầm uất, tấp nập như bây giờ. Nhưng nhà nào sát mặt sông cũng trổ một cây cầu ra bán hàng. Nhà bán tre, nứa, lá; nhà bán lu, bán thẩu; nhà bán xăng, bán nhớt... nên ngã bảy hồi đó cũng nhộn nhịp với những cửa hàng, cửa hiệu đơn sơ, mộc mạc.
Hầu hết anh em trong tiểu đội của tôi là người Hà Nội, vừa tốt nghiệp phổ thông là nhập ngũ nên tuổi đời đều xấp xỉ đôi mươi. 12 chàng lính trẻ đóng quân trong 3 nhà dân liền kề. Ngoài giờ canh gác, làm nhiệm vụ, hễ ở nhà là đùa nghịch như một đám trẻ.
Tôi ở nhà chú, thím Năm. Chú Năm là người Hoa, gầy đen như thỏi sắt, nói tiếng Việt lơ lớ. Thím Năm người chính đất Phụng Hiệp béo tốt, phúc hậu, lúc nào cũng cười nói xởi lởi. Thi thoảng, thím Năm cất công xay bột, giã chuối hấp cả mẹt bánh, lại nạo dừa khô chưng nước cốt béo ngậy, đãi cả tiểu đội đặc sản sông nước miền Tây.
Chú thím tốt bụng hồn hậu là thế, nhưng cô con gái duy nhất tên Phi Vân, tuổi như bọn tôi, cũng cỡ 19 - 20, mặt lúc nào cũng lạnh tanh, khinh khỉnh. Cả ngày, cô ấy chẳng thèm nói một câu với đám lính trẻ. Ngay cả khi có cậu nào đó cả gan tếu táo, trêu ghẹo, cô cũng chỉ đưa đôi mắt nhỏ và dài thừa hưởng của người cha liếc xéo một cái rồi ngoắt người bỏ đi. Phi Vân đang học Văn khoa.
Ngay sát tường nhà thím Năm là nhà thím Bảy. Nhà thím Bảy có 3 cô con gái. Chị cả tên Phi Phượng, bằng tuổi Phi Vân. Cô thứ hai Thủy Phượng vừa tuổi 16 trăng tròn. Cô em út chừng 2-3 tuổi.
Tôi để ý Thủy Phượng ngay từ hôm đầu mới tới. Cô bé có nước da trắng hồng, đôi môi đỏ như son, nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt đen với hàng mi cong. Thủy Phượng đang học đệ tam, tương đương với lớp 8 ngoài Bắc.
Hàng ngày sau giờ học, cô bế đứa em gái bên sườn nhìn các anh bộ đội họp hành, chơi đùa. Thi thoảng, cô lén nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Ai trêu một câu là cô cười bẽn lẽn, đỏ mặt cắp em chạy mất hút. Cái ngày ấy tính đến bây giờ cũng đã hơn 40 năm, bằng già nửa đời người mà đôi khi tôi vẫn như nhìn thấy Thủy Phượng với đứa em gái bé bỏng lúc nào cũng đèo đẽo bên sườn.
Thủy Phượng thường mặc bộ đồ trong nhà, màu hồng nhạt có những chấm màu trắng nhỏ li ti như những bông hoa dại nở đầy trên những rìa cỏ dọc bờ sông.
Một hôm, sau giờ học về, em loay hoay ngồi làm bài bên cái bàn nhỏ kê dưới gốc cây chùm ruột ngay dưới hiên nhà. Cái cây chỉ cao xấp xỉ mái hiên, gầy gò, mỗi cành èo uột vài chiếc lá bé xíu mà lúc lỉu quả xanh, quả đỏ như những trái xoan bám đầy các cành tuốt đến tận ngọn cây.
Cô bé mồm ngậm cái bút bi, oằn người trên ghế, mắt chăm chăm nhìn vào cuốn bài tập trước mắt mà mãi chẳng viết nổi một dòng. Thấy vậy tôi ghé nhìn vào. Thì ra là một bài toán hình học. Chưa đọc hết đầu bài, tôi đã có ngay cách giải.
Định bày cho Thủy Phượng thì cô sinh viên Văn khoa từ trong nhà bước ra hỏi: "Em học bài mà sao cứ nhấp nhổm như bị kiến cắn thế?". Cô bé nhăn nhó cầu cứu: "Em gặp bài toán khó quá, Hai bày cho em đi". Mũi cô sinh viên Văn khoa chợt hửng lên, rồi chỉ vào tôi giọng thách thức: "Cưng nhờ anh Tư bộ đội chỉ cho. Mà thôi, ảnh quen cầm súng, chứ hồi nào tới giờ có cầm sách, cầm bút đâu mà bày. Để lát rảnh Hai bày cho".
Tôi nghe máu nóng dồn lên mặt nhưng vẫn cố điềm tĩnh ngồi xuống, chỉ cho Thủy Phượng hiểu được cách giải của bài toán trong vòng 5 phút. Cô bé không giấu được vẻ ngạc nhiên reo lên: "Ôi, anh Tư giỏi quá. Không như chị Hai nói đâu nha".
Từ hôm đó, Thủy Phượng quấn quýt tôi hơn và Phi Vân cũng nhìn các anh bộ đội không còn bằng ánh mắt chảnh chọe nữa.
Hồi chúng tôi đóng quân ở ngã bảy cũng là dịp cái Tết đầu tiên sau chiến tranh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những bông mai vàng, loại hoa đặc trưng cho những ngày Tết phương Nam.
Hồi đó, khi vừa nhìn thấy những bông hoa vàng rực khoe sắc trên những cành cây mũm mĩm và sum sê lá, tôi đã thầm so sánh với hoa đào miền Bắc bật nở cánh thắm trên những cành gầy guộc, khẳng khiu. Tôi thấy, hoa đào hợp với không khí Tết miền Bắc trong cái lạnh se sắt. Còn hoa mai mơn mởn sắc lá xanh, hoa vàng hợp với cái Tết ở miền Nam rực rỡ nắng.
Rung động đầu đời
Năm đó, năm hòa bình đầu tiên nên đơn vị tổ chức Tết to tại hội trường mượn của phường. Bộ đội đóng ở nhà dân nào mời luôn cả gia đình đó cùng tham gia. Chú thím Năm kêu không hợp nơi đông vui, nên cử Phi Vân đi thay. Nhà thím Bảy thì kêu Thủy Phượng góp mặt.
Phi Vân khi đó đã thân thiện hơn với mấy anh bộ đội. Cô mặc bộ xường xám truyền thống đỏ chót của người Hoa. Chúng tôi đã đông đủ hết ngoài sân mà chưa thấy Thủy Phượng đâu. Lát sau, em bước ra từ khung cửa quen thuộc mà ai cũng ngỡ ngàng. Không còn là Thủy Phượng trẻ con trong bộ đồ ở nhà, mà là một thiếu nữ xinh đẹp nổi bật trong chiếc áo dài xanh thẫm. Một vùng da trắng nõn lộ nơi tà áo xẻ khiến tôi ngẩn ngơ.
Những người lính trẻ đều mở to mắt nhìn, khiến cô bé e thẹn, mặt đỏ bừng. Vì nơi tổ chức phía bên kia thị trấn, nên chúng tôi phải ngồi đò vượt qua ngã bảy sông. Thủy Phượng ngồi cạnh tôi trước ánh mắt ganh tỵ và lời chọc ghẹo của các anh bộ đội. Càng bị trêu, em càng nép vào tôi. Mỗi khi đò chao nghiêng, em càng bám vào cánh tay tôi siết chặt. Người tôi nóng bừng và tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên, tôi ngồi sát một cô gái. Cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể thanh tân đó truyền sang người mình, thật sự tôi luống cuống và bối rối lắm. Nhưng trước ánh mắt của chỉ huy và đồng đội, tôi phải vờ ngó lơ và lạnh tanh. Đâu biết cái tuổi đôi mươi còn trong veo, những va chạm cơ thể dù thoáng qua cũng khiến con tim tôi bồi hồi và cơ thể rung lên biết bao nhiêu cảm xúc.
Đêm đó về, tôi ngủ mơ. Tôi mơ đã chạm vào em và môi mình chạm vào bờ môi đỏ thắm như cánh đào của em. Sáng dậy, tôi nằm bâng khuâng, mơ màng ngắm dòng sông trôi qua khung cửa sổ nơi gác xép nhà chủ thì nghe tiếng Thủy Phượng gọi: "Anh Tư, anh Tư xuống em bảo nè".
Tôi vội bước xuống, Thủy Phượng vẻ nôn nóng đã chờ ngay dưới chân cầu thang. Em dúi vội vào tay tôi mảnh giấy rồi quay đầu chạy. Hai bím tóc dày nhảy nhót trên bờ vai.
Trở lại gác xép, tôi mở tờ giấy ra coi. Cả trang giấy chỉ vẻn vẹn dòng chữ viết nắn nót bằng màu mực tím học trò: "Anh Tư. Em thương anh”. Tôi lặng người. Niềm hạnh phúc ngập tràn. Tôi ấp tờ giấy còn ấm nóng bàn tay em lên ngực mình. Từ đó, tôi luôn giữ mảnh giấy trong túi áo nơi ngực trái của mình. Người lính trẻ chưa một mối tình đầu, thấy trái tim mình như được sưởi ấm.
Đêm đó, tôi đi dọc bờ sông nơi đơn vị đóng quân. Mảnh trăng cuối tháng mỏng, bạc hình lưỡi liềm soi xuống dòng sông lấp loáng. Bỗng có người ôm choàng lấy mình từ phía sau. Tôi giật mình. Bàn tay tôi chạm vào vòng tay con gái ấm mềm. Giọng con gái nhẹ thoảng nhưng âm thanh cất lên vui thánh thót: "Em làm anh Tư bất ngờ hả?".
Thì ra là Thủy Phượng. Tôi ngây người, nín thở cố giữ cho khoảnh khắc đó kéo dài hơn.
Từ hôm đó cứ thỉnh thoảng, chúng tôi lại đi bên nhau, chẳng nói năng gì. Chỉ bàn tay nắm lấy bàn tay. Những cây dừa bên đường xoải những tàu lá dài vỗ vào nhau theo gió. Nước cũng theo gió va những đợt sóng vào bờ. Tận khi đến gốc bình bát trước cửa nhà chúng tôi mới dừng lại. Thủy Phượng lại vòng tay ôm tôi từ đằng sau...
Nhà tâm lý học lâm sàng Meg Jay cho rằng, tuổi đôi mươi là điểm phát triển ngọt ngào để chúng ta lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai. Đó là độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Khi ấy, chúng ta không chỉ có sức khỏe, có khao khát cùng sự sục sôi của tuổi trẻ, mà còn có cả những giấc mơ đẹp và những kỷ niệm tuyệt vời. Báo VietNamNet mở diễn đàn Tuổi đôi mươi để cùng độc giả ôn lại những khoảnh khắc khó quên về thời điểm chuyển tiếp đặc biệt trong cuộc đời này. Bài viết liên quan xin gửi về: [email protected]. |
Tôi tự thanh minh cho sự ì trệ của mình. Dù sao cuộc sống của tôi cũng ổn, nhiều người ngoài kia còn vất vả hơn tôi. Vả lại lớn tuổi rồi, biết xin đi làm ở đâu, trong khi thành quả của tôi chính là nhìn vào thăng tiến của chồng, sự khôn lớn, ngoan ngoãn của các con.
Tôi vin vào điều này để tìm kiếm niềm an ủi, để tự động viên, khích lệ bản thân rằng, những cố gắng của tôi dẫu sao cũng được ghi nhận và tôi tự hào về điều đó.
Chẳng phải vì thế mà tôi vẫn được khen có số vượng phu ích tử đấy sao? Tuy nhiên, niềm vui đó chẳng khiến tôi mỉm cười được mỗi ngày. Bởi cuộc sống hàng ngày của tôi chỉ bao quanh căn nhà và con đường đến chợ. Chồng tôi ra ngoài bao nhiêu người nể trọng, ở nhà lại là người chồng lười biếng, vô tâm.
Thậm chí, ngay cả việc nhấc chân lên cho tôi lau nhà cũng khiến anh không thoải mái, không những không chịu giúp đỡ mà còn càu nhàu, trách tôi ở nhà cả ngày không làm, đợi giờ mới lau. Tôi cứ sống như vậy, cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình, đau buồn gì cũng nuốt vào trong, chẳng dám tâm sự cùng ai.
Cũng có đêm mất ngủ, tôi nghĩ đến hai chữ ly hôn nhưng đều lập tức gạt đi. Tôi không muốn các con thiệt thòi, lớn lên không có đủ tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, khéo lại ảnh hưởng đến tâm sinh lý, hỏng cả tương lai.
Khi các con đến tuổi dựng vợ gả chồng, tôi lại nghĩ đến việc giữ thể diện trước thông gia, sợ người ta đánh giá, rồi họ sẽ không trân trọng con mình nữa. Tôi muốn giữ mặt mũi cho con cháu.
Nhưng dù có nín nhịn đến mức nào, mọi sự cũng không tròn vẹn theo ý tôi mong muốn. Ngày con gái tôi biết bố có bồ ở bên ngoài, con tỏ ra giận dữ và trách tôi nhu nhược: "Mẹ phải mạnh mẽ lên. Nếu mẹ muốn ly hôn thì cứ làm, hạnh phúc không bao giờ muộn cả, chúng con luôn yêu mẹ mà".
Sau lời nói của con gái, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đây không phải lần đầu chồng tôi có người phụ nữ khác nhưng vì muốn giữ gìn sự nghiệp cho anh, cũng là giữ cả thể diện cho mình và danh tiếng của gia đình, tôi đều chấp nhận thua thiệt. Tôi đã sống quá nhiều cho những hư danh hão huyền ấy. Đã đến lúc tôi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút.
Vậy là ở cái tuổi 60, tôi phải nhờ con để tìm hiểu thủ tục ly hôn trước sự ngỡ ngàng của chồng, bố mẹ hai bên và những người họ hàng. Có thể sẽ có nhiều lời bàn ra tán vào nhưng tôi không muốn suy nghĩ về điều này nữa. Thử hỏi đã bao giờ tôi được sống là chính mình, được một lần làm theo ý tôi muốn hay chưa?
Lúc nào tôi cũng như cỗ máy được cài sẵn chế độ làm dâu, làm vợ, không ca thán, không trái ý ai. Giờ tóc điểm bạc, đuôi mắt xuất hiện nếp nhăn nhưng con tôi nói đúng, không có gì là muộn cả.
Đã đến lúc tôi nên giải phóng bản thân mình. Dù sao tôi cũng đã sống một đời trọn vẹn ôn hòa, ít nhất tôi vẫn còn các con ở bên, yêu thương và tôn trọng mọi quyết định mà tôi cho là đúng đắn.
Theo Dân Trí
Ngày mùa đông, mẹ chồng không cho bật nước nóng quá lâu. Có hôm chỉ bật 10 phút, mẹ đã vào nhắc nhở: “Bật thế là đủ nước tắm rồi con ạ, bật lâu tốn điện”. Có lần tôi đang tắm thì hết nước nóng, lạnh run người. Đỉnh điểm có lần tôi đang tắm, mẹ đứng ngoài tắt nóng lạnh đi. Vừa tắm vừa gội không đủ nước, tôi vội lau người lao ra ngoài.
Những lần như vậy khiến tôi sôi máu, bực bội, trút giận lên chồng. Dù mỗi tháng tôi đều đóng tiền ăn, tiền điện nước nhưng mẹ chồng vẫn khăng khăng làm theo ý mình vì nhà là của mẹ. Tắm lâu cũng bị mẹ kêu tốn nước.
Mùa đông có nỗi sợ nóng lạnh, mùa hè có nỗi sợ điều hòa. Tôi sợ nóng, sợ tỉnh giấc giữa đêm vì vã mồ hôi nhưng mẹ luôn canh con dâu ngủ thật say rồi vào phòng tắt điều hòa. Có hôm con khóc um lên kêu nóng, tôi tưởng điều hòa có vấn đề, sau mới biết là do mẹ chồng tự ý tắt.
Vì giường chật, chồng tôi luôn nằm dưới tấm đệm kê dưới đất và có quạt chĩa vào người nên anh ngủ rất say, không biết gì. Sáng dậy, tôi nói thì chồng mới biết. Anh kêu ca phàn nàn với mẹ thì bà lấy lý do sợ cháu lạnh. Nhưng tôi quá hiểu tính mẹ chồng, chỉ vì tiết kiệm điện.
Bực mình, tôi khóa cửa phòng, không cho bà vào, thì bà đi dập cầu dao. Bà bảo không ai để điều hòa cả đêm. Bà làm vậy là lo cho sức khỏe của cháu. Chúng tôi ngủ say không biết gì, trẻ con lạnh, sáng dậy lại ho.
Có hôm, mấy người bạn sang nhà tôi chơi, ngồi buôn chuyện. Đang nói rất rôm rả, mẹ chồng ở đâu bước vào, hai tay chống nạnh: “Trời mát như thế này mà cũng phải bật điều hòa à, sao không bật cái quạt lên cho nó thoáng?”. Nói rồi, mẹ đi ra, ai cũng ngớ người.
Sau bữa ấy, tôi chán hẳn. Tôi nói với chồng thu xếp tiền, vay mượn ở đâu thì vay, vay ngân hàng cũng được, nhất định phải mua một căn nhà. Nếu chưa mua được thì thuê nhà, chứ tôi nhất định không sống chung nữa. Lần này, tôi cho chồng thời hạn 3 tháng. Nếu anh không quyết được thì tôi sẽ tự quyết. Hậu quả đến đâu, tôi sẽ gánh chịu tất.
Độc giả giấu tên