Thế nhưng mới cách đây vài hôm, chính tôi đã cùng bạn thân đi bắt ghen chồng. Bạn gọi điện bảo nhìn thấy chồng tôi đi vào khách sạn một mình và hỏi tôi có muốn bắt quả tang để xem nhân tình của chồng mặt mũi thế nào không.
Tôi theo địa chỉ bạn đưa mà lao đến. Cô bạn thân đã chờ sẵn ở đó, cầm tay tôi với ánh mắt tỏ ý cảm thông, an ủi, ra ý muốn tôi bình tĩnh.
Tôi trong lúc giận dữ vẫn cảm thấy xấu hổ với tình cảnh hiện tại của mình. Vì vậy, tôi vào sảnh ngồi chờ chồng xuống, quyết định không làm gì ầm ĩ. Nhưng kết quả lại khiến tôi không thể nào bình tĩnh nổi, cho đến tận giờ phút này. Tôi đã chết lặng khi nhìn chồng nắm tay một cậu con trai trẻ măng từ cầu thang máy bước ra.
Nhìn thấy tôi, chồng biến sắc buông tay "tiểu tam", còn tôi đứng chôn chân tại chỗ. "Tiểu tam" rất nhanh đã hiểu ra vấn đề. Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, rồi để phá vỡ sự im lặng, hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng bước đi, bỏ lại tôi và chồng cứ thế mà lặng lẽ ra về. Đã 3 ngày trôi qua, cả tôi và chồng đều không ai nói với ai tiếng nào, thực sự cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Chúng tôi đã kết hôn 6 năm, chồng hơn tôi 4 tuổi, kinh tế và công việc tốt. Chúng tôi cũng có với nhau một cậu con trai. Sự thật phũ phàng kia hoàn toàn nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi.
Trong gia đình, anh là người đàn ông tốt, tôi không có điều gì chê trách, phàn nàn. Chỉ là với linh cảm của người phụ nữ, đôi khi tôi có chút mơ hồ về chuyện hình như anh có người phụ nữ nào khác bên ngoài.
Bởi khi trở về nhà. mặc dù anh vẫn luôn nhẹ nhàng, cử chỉ và sự quan tâm rất vừa phải, giống như trách nhiệm hơn là cảm xúc yêu đương. Ngay cả khi vợ chồng gần gũi cũng rất hờ hững. Anh ít khi nhìn ngắm tôi, dù tôi được khen là xinh xắn, quyến rũ, đúng chất "gái một con trông mòn con mắt".
Đó chính là lý do giải thích cho việc tại sao dù cuộc sống rất êm đềm, trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bất an về việc chồng mình có mối quan hệ lén lút ngoài luồng. Chỉ không ngờ, người tình của chồng lại mang giới tính nam. Từ hôm đi bắt ghen đến giờ, tôi giống như người mất hồn.
Bạn thân đi cùng tôi bữa đó liên tục khuyên tôi phải bình tĩnh để cảm thông cho nỗi khổ của chồng vì suy cho cùng, anh ấy cũng đáng thương. Nhưng tôi không làm được điều đó. Tôi không thấy thương anh ấy chút nào. Anh là người hiểu rõ nhất xu hướng giới tính của mình, sao còn chọn lấy tôi, thanh xuân của tôi ai trả? Nỗi đau đớn, bẽ bàng này, ai chịu đựng thay tôi?
Tôi không cam tâm với trớ trêu này của số phận. Tôi bắt bạn thân hứa không được hé môi với bất kỳ ai. Bởi nếu cần chia sẻ, tôi muốn tự tôi sẽ là người nói. Còn bây giờ, tôi cần thời gian để tĩnh tâm, suy nghĩ và quyết định cho tương lai của cuộc hôn nhân này. Tôi không dám ly hôn, bởi tôi không biết phải trả lời sao với mọi người về lý do chia tay.
Tôi sợ bản thân không chịu nổi áp lực, sợ bị cười cợt, bàn tán nếu như tôi công khai giới tính của chồng. Vả lại tôi cũng cần nghĩ cho tương lai và sự trưởng thành của con trai. Khi lớn lên, con sẽ phải mang theo suốt đời câu chuyện là con của một người đồng tính. Nhưng nếu cứ vì thể diện mà tiếp tục sống như chưa có chuyện gì xảy ra thì tôi làm không được.
Tôi còn trẻ, còn cả cuộc đời dài phía trước. Nếu cứ bắt tôi sống cùng người chồng trên danh nghĩa thế này thì tôi phát điên mất. Chồng tôi mấy ngày nay tỏ ra hối lỗi, luôn trở về nhà từ sớm, lo đón con, cơm nước cho tôi.
Sau 3 ngày im lặng, tối qua, anh chủ động nói với tôi mọi chuyện. Chồng xin lỗi vì đã giấu tôi sự thật. Anh ấy trông chờ vào quyết định của tôi. Dẫu tôi có quyết thế nào, anh ấy cũng chịu.
Nhưng tạm thời, tôi vẫn chưa biết phải làm sao cho tròn vẹn, để tất cả chúng tôi cùng được thoải mái, bình yên. Tôi thấy mệt mỏi khi suy nghĩ hiện tại trong lòng chỉ toàn là tiêu cực.
Theo Dân Trí
Tôi sững người vì sốc. Vì con trai vẫn còn nhỏ, tôi không muốn thằng bé lo lắng nên cố gắng bình tĩnh hỏi xem có chắc chắn đó là bố không và nhìn thấy khi nào. Thằng bé trả lời rằng, hôm tôi đi công tác, có một cô đến tìm bố và nó thấy bố ôm cô ấy ngoài cổng.
Tim tôi đập thình thịch, mặt mày tối sầm lại như muốn ngã khụy xuống. Khi con trai hỏi tôi có sao không, tôi phải cố lắm để trấn an thằng bé, rằng tôi chỉ hơi mệt chút.
Tôi cố gắng đưa con về như không có vấn đề gì, dù trong lòng đang nổi bão về sự phản bội. Khổ tâm hơn nữa là chính con trai tôi đã chứng kiến chuyện bố nó ôm người phụ nữ khác. Nếu đúng chồng tôi ngoại tình thật, hình ảnh đó có thể ám ảnh nó suốt đời.
Tôi và chồng kết hôn từ tình yêu. Bao năm nay chúng tôi vẫn luôn sống hòa thuận, vui vẻ. Đợt này anh bận rộn ở công ty hơn, nhưng khi về nhà vẫn luôn quan tâm và tình cảm với vợ con. Ai có thể ngờ rằng, sau lưng anh ấy lại có thể “cắm sừng” tôi như thế.
Cơn ghen tuông trong lòng mỗi lúc một lớn. Ban đầu, tôi định tìm bằng chứng xác thực trước rồi mới ba mặt một lời nhưng vừa thấy chồng về, tôi đã giận sôi lên. Tôi gửi con sang hàng xóm một lúc, rồi về nhà nức nở gào vào mặt chồng rằng sao anh ấy dám lừa dối tôi?
Chồng tôi tái mét mặt, vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy luống cuống tìm cách trấn tĩnh tôi, để hỏi rõ ngọn ngành. Mãi một lúc lâu sau, tôi mới có thể nói ra nỗi uất hận trong lòng. Không ngờ chồng tôi vừa nghe xong lại bật cười, khiến tôi càng tức tối khóc to hơn.
Anh nắm chặt tay tôi giải thích rằng, đúng là anh có ôm một người phụ nữ khác, nhưng sự thật không như tôi nghĩ. Đó chỉ là một đồng nghiệp ở công ty. Chồng cô ấy bị tai nạn nghiêm trọng phải vào viện cấp cứu.
Vì có dự án gấp đang chạy mà cô ấy không thể tiếp tục, thế nên cô ấy mang tài liệu qua nhờ anh tiếp quản. Khi nói chuyện, cô ấy lo lắng quá nên khóc nức nở, anh chỉ ôm hờ an ủi cô ấy. Đó cũng là lý do dạo gần đây anh bận hơn, vì phải ôm thêm việc giúp đồng nghiệp.
Tôi nghe xong, nhưng nỗi nghi ngờ vẫn chưa thể dứt. Tôi nhìn anh chăm chăm để dò xét sơ hở, nhưng ánh mắt anh đầy sức thuyết phục.
Trong lòng tôi có chút nhẹ nhõm nhưng để yên tâm hơn, tôi bắt chồng phải thề rằng anh ấy không phản bội tôi. Ngoài ra, tôi còn bắt anh dẫn tôi đi gặp cô gái kia, cũng như chồng cô ấy để xác thực một lần nữa.
Chồng tôi đồng ý ngay, anh ấy mỉm cười ôm lấy tôi, hứa rằng ngay ngày mai anh sẽ đưa tôi đi thăm họ để tôi tha hồ kiểm chứng. Dựa đầu vào vai chồng, mắt tôi vẫn còn ướt nhưng nỗi đau đã tan biến.
May mà tôi đã nóng vội phản công ngay với chồng, để được giải đáp khúc mắc sớm. Nếu sống trong nghi ngờ để tìm bằng chứng ngoại tình của chồng như ý định ban đầu, có lẽ tôi phát điên mất.
Độc giả giấu tên
Làm nghề bán bánh mì đến nay đã gần 30 năm và là chủ một trong những quán đầu tiên bán bánh mì pate tại đây, cô Bùi Thị Ngà cho biết, thời gian đầu, khách hàng chủ yếu là học sinh, người lao động xung quanh.
Sau này, món bánh mì pate Đò Quan ngày càng được nhiều người biết đến và yêu thích, lượng khách ngày một tăng cao, từ lúc nào món ăn đã trở thành đặc sản nổi tiếng.
'Linh hồn’ của món bánh mì pate Đò Quan chính là lớp nhân pate thơm mềm, béo ngậy kết hợp cùng hành phi giòn rụm. Cô Ngà cho biết, để làm được một mẻ pate thơm ngon, trước tiên phải chọn được nguyên liệu tươi, sạch.
“Hàng ngày, tôi đến các lò mổ từ sáng sớm để mua gan, thịt lợn, mỡ lợn… về chế biến. Sau khi sơ chế sạch sẽ, các nguyên liệu được tẩm ướp gia vị và trải 1 lớp thịt mỡ thái dày lên để tăng độ béo ngậy cho pate rồi đem đi hấp cách thuỷ ít nhất 10 tiếng”, cô Ngà chia sẻ.
Pate sau khi được hấp cách thuỷ đủ thời gian sẽ có mùi thơm đặc trưng, mềm tan trong miệng.
Điều đặc biệt là pate ở đây luôn được giữ nóng hổi khi chế biến cho khách. Vỏ bánh mì cũng được nướng bằng bếp lò để lớp ngoài giòn tan, khi ăn kết hợp cùng rau thơm và dưa góp đu đủ xanh chua chua giúp cân bằng vị của pate.
Ngoài pate, các quán bánh mì ở đây còn bán kèm nhiều "topping" khác như thịt xá xíu, trứng, ruốc... để thực khách có thêm nhiều lựa chọn. Các "topping" này có thể ăn riêng hoặc kết hợp cùng pate, rưới thêm loại nước sốt sền sệt đặc trưng của quán tạo nên hương vị rất hấp dẫn.
Không chỉ hút khách bởi lớp nhân pate thơm ngon, món ăn kèm là dưa góp đu đủ xanh được ngâm chua chua giòn giòn cũng rất "được lòng" thực khách và góp phần tạo nên thành công cho món ăn này.
Khách xếp hàng cả tiếng đợi đến lượt mua
Mỗi ngày, cảnh khách hàng tập trung đông đúc, xếp hàng dài đợi mua bánh mì Đò Quan đã không còn xa lạ với người dân địa phương.
Theo cô Ngà, hàng ngày lượng khách đến ăn tại quán rất đông. Nhiều thực khách xa quê mỗi lần có dịp về đây cũng tìm mua bánh để ăn hoặc mang đi làm quà. Trung bình, quán của cô bán được cả nghìn chiếc bánh mỗi ngày, những dịp lễ Tết thì số lượng bán ra nhiều hơn.
“Khi thấy khách xếp hàng đông, quán chúng tôi luôn chú ý, cố gắng làm thật nhanh để đỡ mất thời gian chờ đợi của khách”, cô Ngà nói.
Theo những thực khách ăn quen lâu năm ở đây, đi mua bánh mì pate Đò Quan vào giờ cao điểm là khoảng chiều tối chắc chắn sẽ phải xếp hàng đợi nhưng họ không khó chịu vì điều này.
Ngày thường quán đã đông, vào cuối tuần hay dịp lễ Tết còn đông gấp nhiều lần. Bên trong quán hết chỗ, khách mua mang về có khi phải đợi cả tiếng đồng hồ mới đến lượt.