Khi lên hình thường bị 'già đi' trông thấy nhưng ngoài đời MC chương trình "Chúng tôi là chiến sĩ" Hoàng Linh vô cùng nhí nhảnh và gợi cảm.
Khi lên hình thường bị 'già đi' trông thấy nhưng ngoài đời MC chương trình "Chúng tôi là chiến sĩ" Hoàng Linh vô cùng nhí nhảnh và gợi cảm.
Joy 3 lần đầu tiên mang bộ ba camera AI “ảo diệu” xuống dòng sản phẩm có giá hơn 2 triệu đồng với camera chính 13MP, camera xoá phông và camera góc rộng đáp ứng đa dạng nhu cầu sử dụng cho những bức ảnh đẹp bất ngờ.
![]() |
Vsmart Joy 3 được trang bị nhiều tính năng ưu việt trong phân khúc giá 2 triệu như màn hình 6,5 inch, cụm 3 camera AI, pin 5.000 mAh. |
Bên cạnh đó, Joy 3 gia tăng kích cỡ màn hình lên đến 6.5” giúp mang lại trải nghiệm nghe nhìn ấn tượng, đã mắt hơn khi xem giải trí. Ngoài ra, máy còn sở hữu chip SnapDragon 632 mạnh mẽ, không chỉ cho chất lượng giải trí tốt hơn mà còn sẵn sàng hỗ trợ các game thủ trong các hiệp đấu.
Kế thừa truyền thống sạc nhanh đã được khẳng định từ những sản phẩm đầu tiên, Joy 3 được trang bị sẵn sạc tốc độ cao Qualcomm QuickCharge 3.0 công suất 18W, giảm thiểu tối đa thời gian sạc đầy viên pin 5000mAh. Với dung lượng pin “khủng”, Joy 3 cho phép nghe nhạc liên tục 143 giờ, xem video YouTube 25 giờ hay gọi điện 48 giờ.
![]() |
Đồng thời, Vsmart cũng hào phóng trang bị cho Joy3 cảm biến vân tay nhằm tăng tính bảo mật, một tính năng mà các sản phẩm cùng mức giá hiếm khi trang bị.
Vsmart Joy 3 có 3 màu sắc thời trang: “Tím bất ngờ, Trắng như mơ, Đen huyền bí”.
Với các tính năng vượt trội hơn các sản phẩm khác cùng phân khúc, Joy3 là lựa chọn tối ưu giúp người sử dụng thoả mãn nhu cầu sáng tạo và trải nghiệm các nội dung đa phương tiện phục vụ cho công việc, giải trí hàng ngày với mức giá cực kỳ hấp dẫn.
![]() |
Trong 3 ngày đầu mở bán (14/2-16/2/2020), Vsmart Joy 3 sẽ được bán với mức giá đặc biệt chỉ từ 1.990.000 đồng cho phiên bản RAM 2GB. |
Joy 3 sẽ mở bán trên các hệ thống bán lẻ trên toàn quốc từ ngày 14/2/2020 với mức giá bán chính thức: Vsmart Joy 3 phiên bản 3GB RAM giá 2.690.000 VNĐ và Vsmart Joy 3 phiên bản 2GB RAM giá 2.290.000 VNĐ.
Tuy nhiên, ngày 7/2/2020 Vsmart đã mở chương trình “Như là mơ, Joy bất ngờ”. Trong chương trình này, khách hàng có thể tham gia cùng chọn Joy3 để nhận ưu đãi đặc biệt trong ngày mở bán. Chỉ trong vòng không đầy 48 tiếng, chương trình đã thu hút được hơn 20.000 khách hàng tham gia cùng chọn Joy 3. Dựa trên số lượng khách hàng tham gia, VinSmart công bố mức giá “như là mơ” trong 3 ngày mở bán đầu tiên từ 14/02 - 16/02/2020, cụ thể: Vsmart Joy 3 phiên bản 3GB RAM giá 2.290.000 VNĐ và Vsmart Joy 3 phiên bản 2GB RAM giá 1.990.000 VNĐ
![]() |
Minh Tuấn
" alt=""/>Vingroup ra mắt smartphone ‘chất như mơ’ trong phân khúc 2 triệu đồngNguyễn Duy Vĩ, sáng lập Bu's food.
Nhiều người tỏ ra bất ngờ khi Nguyễn Duy Vĩ quyết định rời bỏ công ty du lịch mà anh là đồng sáng lập kiêm Giám đốc marketing để về khởi nghiệp với startup Ẩm Thực Nhà Bu (Bu's food), kinh doanh bánh bột lọc và các món ăn truyền thống của Việt Nam trên môi trường online.
Tuy nhiên, Vĩ cho biết, anh không hề hối tiếc, bởi đây là kế hoạch anh đã ấp ủ từ lâu và giờ đây anh muốn tập trung đầu tư cho nó, để lan tỏa những tinh hoa món ăn truyền thống của Việt Nam ra khắp thế giới.
![]() |
Fanpage Ẩm Thực Nhà Bu trên Facebook |
Quê ở Huế, Nguyễn Duy Vĩ rất muốn ăn món bánh bột lọc của bà nội mình làm trước đây, nhưng anh tìm khắp Sài Gòn không thấy. Đây là loại bánh bột lọc rất khác biệt so với nhiều vùng khác, khi nó có nhân là một con tôm đất tươi to (còn sống trước khi chế biến) ở giữa cùng nấm mèo và măng khô băm nhỏ, ăn kèm là nước mắm ruốc đặc trưng của Huế. Hòa quyện trong miệng là độ dai vừa của bột bánh, vị ngọt của tôm đất và sần sật của nấm mèo cùng măng khô, thêm vị mặn mà của mắm ruốc Huế, khiến cho người thưởng thức sẽ rất khó quên.
Với mong muốn đưa chiếc bánh bột lọc này đến cho mọi người thưởng thức, Nguyễn Duy Vĩ đã bắt đầu bán bánh bột lọc online vào năm 2013 khởi đầu với fanpage Ẩm Thực Nhà Bu, sau đó kinh doanh thêm chả Huế.
" alt=""/>Bỏ vị trí giám đốc để khởi nghiệp với mong muốn sẽ bán bánh bột lọc online ra nước ngoàiBuồng lái xe là buồng con gái, một chút riêng ao ước, đơn sơ. Một chút riêng sâu thẳm. Khoảng trời hương bưởi hương nhu mềm đạn bom, mềm sắt thép. Là Nụ, là Hương, là Thanh, là Viên, là Quy, là Yến hay là sim mua, dã quỳ, lau lách ở bên mọi nẻo đường vạn dặm Trường Sơn. Cứ riêng ra, riêng ra mà tô thắm rồi kết đoàn trong vòng tay của rừng, của núi. “Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng - trổ hoa vàng dọc suối để ong bay” (Phạm Tiến Duật). Các chiến sĩ nữ lái xe tải Trường Sơn qua bao đạn bom, vạch ngang một nét son mềm mại, độc đáo và kỳ diệu vào chiến thắng. Xe thì lớn, người thì nhỏ chỉ thấp thoáng những đôi mắt to tròn con gái. Cái mềm mại thách thức sự hung tàn, cái nhỏ nhắn dường như vượt kích thước cuộc chiến tranh mà bay lên, ngân rung và đánh thức.
![]() |
Những chiến sĩ nữ lái xe tải quân sự Trường Sơn trong trùng trùng điệp điệp những sư đoàn xe Trường Sơn, của đội ngũ bộ đội Trường Sơn trong chiến tranh ba mươi năm về trước.
Bây giờ các chị ở đâu, làm gì? Ai còn sống và ai đã khuất? Những cô gái lái xe tải quân sự Trường Sơn năm ấy như sương khói lẫn vào nhân dân rồi ư? Đã hơn ba mươi năm, đã suýt soát bốn mươi năm các chị vào chiến trường còn gì. Đạn bom là thế, thân gái mười sáu mười tám còn vào được chiến trường đã khơi gợi và thách thức tôi làm cuộc tìm kiếm các chị, tìm kiếm những cô gái lái xe tải quân sự Trường Sơn ngày ấy. Bây giờ các chị sinh sống ở những đâu...
![]() |
Cảm ơn thời đại thông tin đã cho tôi mau chóng tìm ra những người con gái Trường Sơn năm xưa tưởng như đã hòa lẫn vào dòng đời sinh sôi, miên viễn. Nhà văn Chu Lai và vợ ông, nhà văn Vũ Thị Hồng cho tôi vài số điện thoại. Nhà văn chồng bảo: “Hay lắm Khai ạ. Thân phận lắm. Chúng ta phải làm cái gì chứ. Trên thế giới này có lẽ chỉ chiến tranh Việt Nam mới có. Thế mà bây giờ nhiều người sống khổ lắm. Lam lũ lắm!”. Nữ nhà văn Quân đội Vũ Thị Hồng hý hoáy tìm số điện thoại của Ban liên lạc Trung đội nữ lái xe tải quân sự Trường Sơn rồi bảo tôi: “Khai cứ đi tìm đi, rồi ta kết hợp tổ chức một chương trình giao lưu, mời các chị ấy về nhân dịp ba mươi năm giải phóng miền Nam, khó khăn gì, chị giúp”.
Tôi lên đường. Trời Hà Nội, Hưng Yên, Bắc Giang, Bắc Ninh, Hà Nam, Nam Định, Thái Bình… những ngày ấy mưa rét, ẩm mốc. Có một cái gì xôn xao, cụ cựa ở trong tôi. Cứ hiện lên những cô gái mảnh mai căng mắt, rướn người vần vô lăng những chiếc xe tải Jin ba cầu, Gát 59, 69 kềnh càng trong đạn bom, đèo dốc Đông - Tây mấy ngả Trường Sơn trong các thước phim tài liệu tôi như được tiếp thêm sức lực. Chiếc xe máy cà tàng cà rịch của tôi cứ thế lùi lũi bất chấp mưa rét, đường ổ trâu, ổ voi mà lăn bánh dọc ngang khắp các tỉnh thành...
Trong đội lái xe tải quân sự Trường Sơn ngày ấy (sau này tập hợp ra Sơn Tây phiên chế thành đại đội huấn luyện chiến sĩ lái xe nữ được hai khóa với hai trăm học viên để phục vụ các chiến trường trước năm 1975) hiện nay còn sống gần trọn vẹn ở các tỉnh phía Bắc. Họ gồm bốn mươi chị do chị Nguyễn Thị Hòa hiện nhà ở sát cổng Học viện Hậu Cần - Gia Lâm - Hà Nội làm trưởng ban. Chị Hòa có đời riêng khá đặc biệt. Là chính trị viên đại đội nữ lái xe (1971-1972) nghĩa là lo liệu phần hồn cho các “nữ xế” Trường Sơn vốn tinh quái, bướng bỉnh vào bậc nhất nhì lúc ấy. Chị Hòa tiếp tôi ân cần, cung cấp mọi thông tin.
![]() |
Nhắc đến chị em, chị khóc. Bản thân chị, người chính ủy, chỗ dựa của chị em, năm bốn mươi tuổi mới lập gia đình và diệu kỳ thay, (hay trời thương) đã cho chị một mụn con ở cái tuổi tưởng như rất khó ấy. Chị khóc khi nói về những Trinh điếc (lái xe bị bom đánh nhiều quá điếc), Phàn còi (nhỏ bé cân nặng chưa đầy bốn mươi ki lô gam), Vân hoa lá (buồng lái lúc nào cũng có hoa và lá), Thanh vại (chiến tranh ác liệt thế mà người cứ vại ra), Kim Quy nhè (xe chết ở ngầm là khóc nhè), Ánh người thứ 41 (to lớn như người Liên Xô) sau này chuyển ngành lái xe cho Bộ Tài chính... và giọng chị nhoè đi, đứt nối khi nói về chị Phùng Thị Viên, trung đội trưởng mới mất (năm 2000) vì ung thư và các chị, nghĩa là ba mươi chín chị đã cùng nhận cháu Đoàn Phương Nga, con gái chị Viên làm con nuôi. Hiện cháu đã vào đại học.
Theo chỉ dẫn của chị Hòa, tôi đến nhà nữ xế Thanh vại tại ngõ 95 Kim Mã. Đón tôi là đức ông chồng vâm váp nhưng hiền hậu vào đề ngay. Anh là Hiệp, cùng cánh xế Trường Sơn cả. Chà chà “xế gặp xế nên duyên ư?”. Thì thế. Đụng nhau ở Trường Sơn. Hôm ấy tắc đường, đang chả lùi chả tiến được thì một cái Jin ba cầu ở đâu sấn đến, một xế thò đầu ra quát: “Anh kia, mau lùi ra!”. Lại tiếng con gái cơ chứ. Điên tiết vặc lại: “Đường đâu mà lùi!”. Người kia đâu có vừa sấn sổ: “Lùi ngay không tôi bắn!”.
Thế đấy, anh Hiệp phá lên cười, nụ cười tài xế nổ giòn như ống khói ô tô. Chị Thanh vại người Hải Phòng, mười sáu tuổi bố ép lấy chồng không chịu. Rồi vào lính. Rồi vào Trường Sơn. Rồi thành tài xế. Nổi tiếng ngang tàng, ương ngạnh, nhưng lì lợm với đạn bom, thương yêu chị em, sống chan hòa và cũng chính chị cùng chị Hòa, chị Quy, chị Vân mấy năm liền mở một cuộc đi tìm lại đồng đội. Khó khăn, tốn kém và khóc nhiều trước những cảnh huống đứt gánh giữa đường. Chị bảo tôi: “Khai ạ, sống được như vậy là may rồi, nhiều đứa khổ lắm cơ, đến quần áo còn không có bộ nào để diện”. Thế đấy, người từng vung maniven trước cánh xế nam ngày ấy bây giờ trầm mặc, ưu tư.
Khó khăn nhất phải kể đến chị Nguyễn Thị Phàn ở Thái Bình. Số chị khổ từ trong bụng mẹ. Người loắt cha loắt choắt thế này ngày xưa chị lái xe tải quân sự thế nào nhỉ? Tôi cũng đã mười mấy năm lính, đã hai năm lái xe tải và tôi thấm lắm những khúc cua xóc nảy người, vành tay lái nặng như cùm trong cái nóng như rang của buồng ca bin cổ lỗ. Trò chuyện với tôi, chị nói nhanh, khó nghe và rất lạ là không bao giờ kêu ca mình khổ, cứ luôn miệng cảm ơn Đảng và đồng đội. Chị khoe vẫn còn giữ được chiếc đồng hồ Pôn Jốt của Bác Hồ gửi tặng. Tôi ngắm nghía chiếc đồng hồ, nâng nó lên mà lặng đi. Hóa ra niềm tin của con người mãnh liệt và bền lâu lắm, ăn sâu bám rễ để có cội có cành, có sông và biển, đất và trời từ những gì rất nhỏ và rất sâu...
Chị Kim Quy và chị Vân hoa lá ngồi hai bên tôi. Các chị còn phong độ lắm. Tôi trêu: “Chắc chưa hết khấu hao!”. Cả hai nữ xế phá lên cười sảng khoái phát tôi đau điếng. Chị Kim Quy quê Kim Động - Hưng Yên, nhập ngũ năm 1965 đến năm 1968 vào trung đội nữ lái xe tải sau khóa học có bốn mươi lăm ngày rồi trở thành tay lái “cứng cựa” nhất nhì trung đội. Chị Vân nhìn tôi nháy mắt: “Nghịch lắm đấy. Ngày xưa ghê gớm lắm!”. Kim Quy phản pháo ngay: “Còn mày đấy. Ghét của nào trời trao của ấy. Rốt cục lại vớ phải một ông xế Trường Sơn.”. Hai chị lại cười. Chuyện tình của Vân hoa lá rất thú vị. Chị chở thương binh ra Bắc. Anh tài xế bị thương vào chân còn cưa cẩm được cô nữ lái xe xinh đẹp. Hóa ra cánh xế nam Trường Sơn quả danh bất hư truyền, cũng chả chịu thua kém gì ai. Và ông xế này cứ như chuẩn bị lực lượng cho một cuộc chiến nữa hay sao mà bốn lần vinh dự làm cha của những năm chiến sĩ. Chị Vân cười cười: “Máy móc lái xe mà lị!” làm tôi không nhịn được thốt lên: “Lạy các mẹ. Đúng thật là...”.
Chuyện về chiến sĩ nữ lái xe tải Trường Sơn ngày ấy, bây giờ thật là lắm chuyện. Cũng có chuyện vui, có chuyện buồn và cả ước nguyện: Được gặp mặt nhau, được giao lưu. Tôi, người em út, người đồng đội nhỏ tuổi của các chị đã cùng các anh các chị thực hiện được điều mong ước ấy. Buổi giao lưu bao năm mơ ước đã diễn ra thân mật, xúc động tại Học viện Hậu Cần. Hôm ấy các chị vui lắm. Nụ cười và nước mắt, hoa và huân chương, tóc bạc và tóc xanh nhấp nhánh, rạng rỡ khuôn mặt ba mươi mấy con người trong tiếng nhạc khải hoàn chào mừng kỷ niệm ngày chiến thắng...
(Theo Vntinnhanh)
" alt=""/>Nữ lái xe tải Trường Sơn: Huyền thoại và đời thường