Chúng tôi cưới nhau khi cả hai đều 24 tuổi. Về lý thuyết thì chúng tôi đều đã trưởng thành, đủ tuổi kết hôn theo luật pháp. Nhưng thực tế, chúng tôi thiếu nhiều kinh nghiệm sống. Hơn nữa, cả hai đều cá tính.
Chúng tôi cãi nhau triền miên, từ làm việc nhà cho đến chuyện đối nội, đối ngoại. Cả hai đều thiếu sự thấu hiểu và nhường nhịn nhau.
Sau một lần cãi nhau to, chúng tôi không giữ được bình tĩnh và quyết định ly hôn.
Chúng tôi chưa có con chung nên không có nhiều ràng buộc. Sau khi ra tòa, tôi và vợ không còn liên lạc với nhau nhưng thú thực, tôi vẫn lén có được thông tin về vợ qua bạn bè, người quen.
Hơn 1 năm trôi qua, tôi nghĩ mình đã quên tất cả. Nhưng khi nghe hàng xóm nói vợ cũ đã có tình yêu mới và họ đang ở bên nhau, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Tôi không biết điều gì thôi thúc mình chạy nhanh tới nhà cô ấy. Tôi tưởng tượng ra cảnh cô ấy tay trong tay với một người đàn ông khác, cả hai cười đùa hạnh phúc còn tôi chỉ là người ngoài cuộc.
Tôi tự hỏi liệu người mới của cô ấy là ai? Tại sao cô ấy lại có thể nhanh chóng quên tôi mà bước tiếp? Những suy nghĩ đó khiến tôi như mất kiểm soát.
Khi tới nhà cô ấy, thấy cổng hé mở, tôi lập tức lao vào. Tôi thấy cô ấy ngồi trong phòng khách, cười nói vui vẻ với một người đàn ông. Cơn tức giận trong tôi trào lên, muốn bùng nổ ngay tức khắc.
Khi tiến gần hơn, cơn giận dữ của tôi chợt tan biến. Người đàn ông mà tôi nghĩ là "tình mới" của cô ấy hóa ra là bạn cũ của cả hai chúng tôi. Họ đang trò chuyện và lên kế hoạch cho buổi hội khóa sắp tới.
Sự thật chẳng như tôi tưởng tượng. Cảm giác bẽ bàng lập tức ập đến và đánh thức tôi khỏi những cơn hoang tưởng trước đó.
Chúng tôi đã kết thúc rồi và nếu như cô ấy thực sự có người yêu mới thì tôi cũng có quyền gì can thiệp. Cô ấy có quyền làm điều mình muốn và tôi cũng nên sống cuộc đời của riêng mình.
Có lẽ, sâu thẳm trong tôi vẫn còn đâu đó chút tình cảm chưa hoàn toàn tan biến nên tôi mới hành xử như vậy. Dù chúng tôi đã chia tay, nhưng cảm giác sở hữu, sự ghen tuông vẫn còn hiện hữu.
Ngày hôm đó, tôi mới nhận ra rằng mình chưa thật sự giải thoát bản thân khỏi mối quan hệ này. Tôi lấy lại bình tĩnh, lấy cớ gặp chút trục trặc trong công việc cần cô ấy giúp. Nói chuyện một lúc, tôi cáo lui.
Có lẽ đã đến lúc tôi phải đối mặt với chính mình, phải học cách buông bỏ hoàn toàn quá khứ và nhìn về tương lai. Đôi khi, sự tổn thương không đến từ những điều ta nhìn thấy, mà từ những thứ ta tự vẽ trong lòng.
Độc giả giấu tên
Tôi năm nay đã ngoài 30, có một con 8 tuổi và hiện tôi làm kế toán tại một công ty xuất nhập khẩu. Chồng tôi là giám đốc kinh doanh của một công ty truyền thông. Gia đình tôi đang sống trong một căn nhà ba tầng ở khu dân cư khá yên tĩnh, không khí thoáng mát vô cùng thích thú.
Người ngoài nhìn vào tưởng chừng tôi rất hạnh phúc vì không phải lo cơm, áo, gạo, tiền vì đi làm chỉ cho vui, con chăm ngoan, học tốt và chồng cũng cao ráo, đẹp trai, lại giỏi kinh doanh. Nhưng đời không như là mơ, "có ở trong chăn mới biết chăn có rận".
![]() |
Đúng là cuộc sống của tôi không cực nhọc, không phải lo toan quá nhiều về vật chất nhưng ngược lại, cuộc sống tinh thần lại không mấy thoải mái. Chính vì làm giám đốc kinh doanh mà chồng tôi thường xuyên vắng nhà, anh đi nước ngoài như cơm bữa.
Một mình tôi gần như lo hết mọi việc từ đón con cho đến chăm con. Những buổi tối, anh thường phải đi gặp khách hàng và khi về nhà là đã trong tình trạng ngà ngà. Tiền kiếm được không ít nhưng mâm cơm gia đình cũng vì thế mà ngày càng nguội lạnh. Không biết tự bao giờ, tôi và con thường phải thui thủi chơi với nhau, vì chồng không có thời gian cho gia đình.
Ngay cả cuối tuần, bất chợt có hợp đồng anh cũng tức tốc đi luôn. Chồng tôi vốn không đào hoa, hiền lành nhưng lại là người sống nội tâm nên rất ít khi tâm sự chuyện công việc cùng vợ. Có gì khó khăn cũng giấu vì sợ tôi biết mà lo lắng. Nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu vì chuyện đó, khó chịu vì không được san sẻ, lo toan cùng chồng, và bỗng dưng, tôi như người ngoài với anh. Những chuyện đó, khiến tôi dần mệt mỏi và mất thói quen hỏi han, quan tâm công việc của chồng.
Rồi trong lần đi ăn trưa ở canteen công ty, tôi bất ngờ vì gặp lại tình đầu. Anh làm nhân viên IT, và mới chuyển đến làm việc được 2 ngày. Ban đầu tôi có chút gượng gạo khi trò chuyện cùng anh bởi đã quá lâu chúng tôi không gặp nhau - hơn 10 năm kể từ ngày chia tay.
Nhưng anh rất thoải mái, trò chuyện và hỏi han tôi như một người bạn bình thường. Anh vẫn vậy, chưa cưới vợ, vẫn hài hước và vui tính như ngày nào. Nhớ hồi đó, chúng tôi chia tay vì anh yêu người khác, anh nói anh không còn yêu tôi nữa nhưng không hề để lộ rằng mình đã có người mới. Tôi chia tay trong đau khổ và cố níu kéo mối tình sinh viên 3 năm nhưng thất bại. Sau đó tôi gặp chồng và yêu chồng 4 năm mới cưới.
![]() |
Phải thừa nhận rằng dù không còn chút tình cảm nào với tình đầu, dù tình yêu tôi đã dành trọn cho chồng nhưng khi đối diện với mối tình đầu, tôi vẫn có chút xao xuyến. Sau đó, anh xin số điện thoại của tôi và thi thoảng trò chuyện như những người bạn bình thường.
Ba tháng sau, công ty tổ chức đi du lịch biển, tôi và tình đầu đều đăng ký đi. Chồng tôi vì mải đi công tác nên không có thời gian đi cùng vợ, con tôi phải đi học nên nhờ bà nội đưa đón giúp 2 hôm. Còn anh, cũng đi một mình không đưa theo ai cả, vì anh mới cãi nhau với người yêu.
Tối đó, trong buổi party ở biển, chúng tôi cùng nhau ngồi bờ biển uống rượu, cùng tâm sự về cuộc sống của nhau, cùng thưởng gió mát lộng của biển cả. Rồi khi kể về sự bận rộn của chồng, bỗng dưng tôi khóc, nước mắt của người phụ nữ thiếu vắng sự quan tâm của chồng bấy lâu đã rơi không ngớt. Anh khẽ lau nước mắt cho tôi, vuốt tóc và cho tôi mượn bờ vai. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi và anh qua đêm cùng nhau trong một khách sạn gần nơi công ty nghỉ mát, không ai biết, chỉ tôi và anh.
Sau lần đó, tôi vô cùng hối hận và liên tục lảng tránh anh, không chuyện trò, không gặp gỡ, không trả lời điện thoại. Tôi hận bản thân mình đã quá yếu đuối mà sa ngã. Còn anh, liên tục tìm cách tiếp cận tôi nhưng bỗng dưng tôi thấy sợ, những hồi ức về sự đau khổ của tình đầu và lỗi lầm lần này khiến tôi cắn rứt mãi không thôi. Chồng tôi lo lắng khi thấy vợ sút cân nhưng tôi không dám nói, không dám thú nhận.
Hiện tại tôi đang chuẩn bị nộp đơn nghỉ việc và chuyển công ty. Còn với chồng, tôi nên làm thế nào để chuộc lỗi đây, xin hãy cho tôi lời khuyên.
(Theo Em đẹp)
" alt=""/>Ngoại tình nơi công sở với tình cũ