

Đôi chân nhỏ với 17 lần gãy xương
Mấy ngày gần đây, ngôi nhà lụp xụp của chị Lại Thị Tuyết Ban, thôn Vạn Đò, xã Thạch Sơn, huyện Thạch Hà được nhiều người đến chia vui. Đó là vì Nguyễn Hữu Thanh Quang, con trai chị, được vinh danh tấm gương tiên tiến của tỉnh.
![]() |
Cậu bé nghị lực Nguyễn Hữu Thanh Quang |
Nói về con mình, chị Ban ứa nước mắt chia sẻ Thanh Quang (sinh năm 2006), không được may mắn như các bạn trang lứa. Vừa mới lọt lòng em đã bị gãy hai chân, rồi sau đó các bác sỹ thông báo em bị mắc chứng bệnh xương thủy tinh.
Năm nay, Thanh Quang 11 tuổi, là học sinh lớp 5 Trường Tiểu học Thạch Sơn. Cơ thể yếu ớt, em không thể đi lại được, mọi sinh hoạt đều dựa vào mẹ cõng trên lưng và gắn chặt với chiếc xe lăn.
Chị Ban tâm sự chị không nhớ hết số lần đưa con đi viện để điều trị căn bệnh “xương bất toàn”. Chỉ tính riêng đôi chân yếu ớt của em đã 17 lần bị gãy, với vô số lần đau đớn hành hạ.
“Mỗi lần con bị gãy chân, chúng tôi đều đưa con đến bệnh viện để đóng đinh, bó bột. Cơ thể yếu ớt của con quá sức để chịu sự đau đớn, nên nhiều lần thấy ai mặc áo trắng con tưởng bác sỹ nên hét lên, ôm chặt lấy mẹ” - chị Ban mặt nhòe nước nói.
Ước mơ trở thành lập trình viên
Gia đình Thanh Quang thuộc diện khó khăn của thôn Vạn Đò, cha mẹ đều là nông dân, sống nhờ vào ít sào ruộng, trên Thanh Quang còn có hai anh chị đang theo học đại học. Chiếc xe lăn, tài sản đáng giá của Quang, là từ nhà hảo tâm thương cảm, tặng cho em để tiện đi lại.
![]() |
Việc đi lại, sinh hoạt của Quang đều do mẹ cõng, bồng |
Nhưng Quang còn có một thứ “tài sản” khác, đó là những tấm giấy khen chứng nhận thành tích cao trong học tập. Đó là sự nỗ lực xứng đáng của em với tinh thần ham học, không chùn bước trước số phận.
Chị Ban kể đủ tuổi đến trường, Quan nằng nặc đòi mẹ cho đi học như các bạn cùng tuổi, dù bố mẹ lo lắng thể trạng của con học không theo kịp các bạn. Song Thanh Quang quyết tâm học chữ, kể khi cả đau ốm em cũng cố gắng đến lớp.
Chị Ban nói thêm năm học lớp 5 vừa qua, em nằm trong đội tuyển ôn luyện đi dự thi môn Tiếng Anh cấp quốc gia, nhưng không may em bị bạn vô ý làm gãy chân. Mặc dù vậy, nằm ở bệnh viện điều trị nhưng em vẫn mượn máy tính của cô để luyện bài, với quyết tâm không bỏ cuộc thi.
“Em khuyết về đôi chân rồi nên không thể khuyết chữ được. Em phải cố gắng học tập thật tốt trở thành một lập trình viên giỏi, để không phụ lòng cha mẹ đã yêu thương và che chở cho em” – nghe mẹ kể chuyện mình, Quang cười hiền nói.
Quang chia sẻ, em học đều tất cả môn, yêu thích nhất môn Tiếng Anh. Gia đình không có tiền mua máy tính, nên em tận dụng tối đa thời gian học trên phòng máy của trường và những lúc cô giáo cho mượn máy về nhà học.
“Không thể hoạt động vui chơi như các bạn nên em lấy học tập là niềm vui. Ngoài học hết các môn, em ưu tiên thời gian học từ mới, luyện kỹ năng nói Tiếng Anh và làm bài tập nâng cao môn Tiếng Anh để giúp em đến gần hơn với ước mơ sau này trở thành lập trình viên”…
![]() |
Giấy khen chứng nhận thành tích học tập của Thanh Quang |
Thành tích học tập của cậu bé xương thủy tinh khiến mọi người khâm phục. Từ lớp 1 đến lớp 5, em đều là học sinh xuất sắc của trường. Thanh Quang đoạt giải nhất môn Toán, môn Tin qua mạng ở cấp huyện, giải nhất cấp tỉnh và giành giải khuyến khích cấp quốc gia môn Tiếng Anh trên mạng internet. Em cũng liên tục nhiều năm liền “ẵm” giải thưởng về vở sạch chữ đẹp.
Khi nói về cậu học trò xương thủy tinh, ông Hồng Vĩnh Thắng, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Thạch Sơn, khen ngợi: “Quang là cậu bé bị thiệt thòi về số phận song em luôn lạc quan, có ý chí, ham học. Đặc biệt, em có năng khiếu học tốt môn Tiếng Anh. Thanh Quang là tấm gương tiêu biểu cho nghị lực vượt lên số phận”.
Năm học 2016 - 2017, Thanh Quang được UBND huyện Thạch Hà tặng giấy khen. Ngày 10/6 vừa qua, em là gương mặt nhỏ tuổi nhất được vinh danh tại “Điển hình tiên tiến học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh” do BTV Tỉnh ủy Hà Tĩnh trao tặng.
Đậu Tình
" alt=""/>Cậu bé học tiếng Anh giỏi với đôi chân 17 lần bị gãy“Kỳ nghỉ vừa rồi là kỳ nghỉ dài nhất con được ở nhà chơi với bố mẹ. Nhà con có 8 thành viên là bố mẹ, con và em con; ngoài ra, nhà con còn có 1 bạn mèo và 3 em cá. Bình thường, hai chị em con hay chơi bán hàng với mẹ, thi thoảng chúng con đổi kịch bản, giả vờ làm “cướp” và nhờ bạn mèo làm “bảo vệ”. Còn bố con thì hay về muộn, lúc chúng con chuẩn bị đi ngủ rồi, nên bố thân với 3 em cá hơn.
Nhưng mấy hôm trước, mẹ con bị cảm lạnh. Mẹ đã đi khám rồi nhưng vì sợ lây cho hai chị em nên mẹ vẫn tự cách ly. Thế là bố bất đắc dĩ phải chơi bán hàng với hai chị em. Hai ngày đầu, bố chưa quen nên chơi với bố chán lắm! Mẹ cũng buồn vì mấy em cá không cười nhiều như chúng con. Tuy nhiên, chỉ 5 ngày sau, mọi chuyện đã khác. Bây giờ, cả hai chị em đều háo hức đến giờ chơi bán hàng với bố vì bố nghĩ ra rất nhiều kịch bản buồn cười. Còn mẹ thì bắt đầu thích mấy em cá. Mẹ còn hỏi bố xem nếu mua bể cá to hơn thì để ở đâu cho đẹp.
Sau khi mẹ khỏi ốm thì cả nhà con đã chơi với nhau rất vui. Con thích kỳ nghỉ này lắm. Khi nào được đi học lại, con nhất định sẽ kể cho các bạn nghe” (Ngô Thanh Hằng - 9 tuổi)
“Kỳ nghỉ này hơi ngoài kế hoạch. Bố mẹ vẫn đi làm còn hai chị em nghỉ học, ở nhà chơi cùng nhau. Nhà em không có thú cưng, bù lại hai chị em có một cây hoa giấy, một bộ màu vẽ và sách truyện làm bạn. Em thích vẽ và khâu vá. Em cũng thích làm những đồ vật xinh xắn. Vì vậy em quyết định khâu một chiếc gối xinh xinh để trang trí góc đọc sách của mình. Nguyên liệu là vải vụn của mẹ, màu vẽ và lá cây hoa giấy ở vườn nhà. Em đã hoàn thành chiếc gối này với sự trợ giúp của em gái. Hai chị em đã rất vui khi sản phẩm hoàn thành” (Vương Thùy Minh - 10 tuổi)
“Kỳ nghỉ này, ba mẹ con em chỉ đi ra ngoài đúng một lần, đó là dịp sinh nhật của anh trai em. Từ khi rời khỏi nhà cho đến lúc có đồ ăn, cả ba mẹ con đều đeo khẩu trang. Mặc dù nó làm em hơi khó thở và mờ hết kính nhưng mẹ nói rằng, nó giúp em không bị virus corona. Buổi sinh nhật rất vui. Mẹ cũng gọi điện qua Facebook cho bố một lúc để bố cùng tham gia buổi sinh nhật với ba mẹ con. Mặc dù thế, em vẫn ước gì bố không phải đi công tác đúng dịp này. Sau đó, chúng em đi về và mẹ dẫn anh em đi chọn quà. Em cũng được mẹ mua cho một gói kẹo. Em rất vui và thấy kỳ nghỉ này thật tuyệt vời". (Nguyễn Phương Hà - 7 tuổi)
“Mỗi hình ảnh trong bức tranh này đều minh họa cho một việc con đã làm trong kỳ nghỉ vừa qua. Ví dụ như hòm thư, phong bì và hộp quà tượng trưng cho việc con đã nhận được những món quà từ bạn bè; kính lúp và trái đất minh họa là con đã tìm hiểu về trái đất; tiền và nồi cơm có ý nghĩa rằng con đã làm việc nhà để có tiền,...” (Nguyễn Nhật Linh - 10 tuổi)
"Đây là bức tranh con vẽ lại chuyến đi thăm vườn thú Safari, Phú Quốc trong kỳ nghỉ vừa rồi. Con đã được nhìn thấy gia đình hươu cao cổ, sóc, chim và cả một chú gấu đang ngồi ăn mía ở giữa đường nữa". (Ngô Bảo Khanh - 7 tuổi)
Thuý Nga
Một đứa trẻ lớn lên trong ngôi nhà với khoảng 80 cuốn sách sẽ có khả năng đọc viết và tính toán tốt hơn những đứa trẻ ở trong ngôi nhà ít sách.
" alt=""/>Những tâm trạng của trẻ thời nghỉ dịch CovidTôi và chồng là bạn học đại học, chúng tôi yêu nhau chỉ sau vài tháng học chung giảng đường. Trong 4 năm yêu đương, chúng tôi cũng nhiều lần cãi vã, ghen tuông và nói lời chia tay. Nhưng sau đó, chúng tôi lại làm lành vì chẳng thể quên được nhau. Ra trường, trong thời gian chờ đi làm, chúng tôi tổ chức đám cưới ở quê.
Ngày cưới, anh đứng trước mặt bố mẹ tôi và hứa: “Nhất định sẽ cho con gái bố mẹ hạnh phúc” khiến tôi xúc động đến suýt khóc. Tôi đã nghĩ chồng là người tôi yêu nhất cuộc đời này.
Sau đám cưới chúng tôi lên thành phố sống và làm việc. Hai đứa thuê căn nhà có một phòng ngủ, tôi cũng tìm được việc để đi làm. Ngày nào 2 vợ chồng cũng nấu ăn, làm việc nhà cùng nhau sau khi tan sở.
Lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống rất mãn nguyện nhưng theo thời gian, tôi dần dần ghen tị với những đồng nghiệp xung quanh mình. Họ xách túi hàng hiệu, sử dụng mỹ phẩm cao cấp, thường đi mua sắm, du lịch... còn tôi, làm việc xong chỉ biết về nhà lo cơm nước. Vì vậy, tôi dần có sự so bì.
Tôi bắt đầu phàn nàn về chồng tôi, tại sao anh ấy không lo cho tôi được như đồng nghiệp trong khi anh ấy đã hứa sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp. Nghe vậy, anh ấy chỉ cúi đầu nói: “Anh sẽ chăm chỉ, cố gắng hơn”…
Sau đó, qua lời giới thiệu của một người bạn, tôi gặp H. - một ông chủ giàu có. Anh ta nói yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi và quan tâm tôi vô cùng khiến tôi rung động. Vì vậy, tôi đã phản bội chồng.
H. mua cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn khiến tôi rất hạnh phúc và đã nghĩ đến việc sẽ bỏ chồng. Ai ngờ chuyện cổ tích chẳng bao giờ có thật. Sau khi hẹn hò được khoảng 2 tháng, tôi phát hiện ra H. có người yêu khác. Cô ấy hơn tôi về nhiều mặt. Đặc biệt, H. yêu và trân trọng cô ấy hơn tôi rất nhiều.
Tôi vô cùng tức giận nên tìm đến anh ta yêu cầu giải thích, nhưng anh ta đã phũ thẳng mặt tôi rằng, tôi chỉ là con chim hoàng yến mà anh ấy nuôi nên tôi cũng đừng quá coi trọng bản thân mình, nếu tôi không thể chấp nhận điều đó thì chấm dứt…
Câu nói khiến tôi chết lặng, vừa đau vừa nhục. Tôi thất thểu quay về nhà, trong thâm tâm nghĩ rằng từ nay tôi sẽ sống thật tốt, sẽ không mơ mộng hão huyền nữa và sẽ yêu thương bù đắp cho chồng thật nhiều.
Nhưng đâu có lỗi lầm nào không phải trả giá, hóa ra chồng tôi đã biết hết mọi chuyện. Tôi về đến nhà, anh ấy không nói không rằng mà cứ ngồi trầm ngâm lạnh lùng, khác hẳn mọi khi.
Dù tôi có nói gì hay cố làm cho không khí vui vẻ lên, anh vẫn im lặng, mặt không biến sắc. Cuối cùng khi tôi hỏi có chuyện gì xảy ra, anh mới nói trong đau khổ: “Anh biết hết mọi chuyện rồi, dù anh rất yêu em, nhưng anh không thể chấp nhận sự phản bội, hơn nữa em còn cố tình trì hoãn việc sinh con để tìm người khác tốt hơn anh. Em tìm thấy rồi thì anh cũng sẽ không níu kéo làm gì, chúng ta chia tay đi…”.
Tôi nghe mà sụp đổ hoàn toàn, tôi đau khổ quỳ sụp xuống van xin anh tha thứ, tôi nói tôi biết lỗi rồi và tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa nhưng anh không muốn nghe thêm, không cho tôi giải thích. Anh gạt tôi ra và phóng xe bỏ đi mặc tôi khóc lóc chạy theo… Tôi hối hận vô cùng, giờ đây tôi không biết làm sao để anh có thể tha thứ cho tôi, cho tôi cơ hội làm lại.
Càng nghĩ tôi càng oán giận bản thân mình và thương chồng. Anh ấy một lòng yêu thương thôi, đi làm về chỉ biết đến vợ, anh rất ít giao lưu tụ tập nên cũng ít bạn bè. Anh bảo nhậu nhẹt không cần thiết và số tiền đó tiết kiệm, tích cóp thêm để sớm mua cho tôi một căn hộ đàng hoàng, không phải ở thuê nữa. Vậy mà tôi nỡ phản bội anh.
Giờ đã quá nửa đêm, tôi không biết chồng đi đâu, cũng không biết tìm anh chỗ nào cả, gọi điện hay nhắn tin đều không có hồi âm... Tôi vừa dằn vặt vì tội lỗi của mình, vừa lo lắng vô cùng, lỡ điều gì xảy ra với anh tôi sẽ không thể sống nổi.
Độc giả giấu tên
Cứ thấy bố mẹ vợ sang chơi là anh chê vợ lười, vợ vụng. Trong khi em đi làm quần quật cả ngày về còn phải cắm cổ lo cơm nước nhà cửa, chăm con..., người vợ kể.
" alt=""/>Ham thích sự hào nhoáng, tôi ngoại tình rồi đau khổ vì hối hận