Ngày… tháng… năm
Vì hồi hộp, 1 tuần sau mẹ đi khám lại với lý do “hơi đau bụng”. Lần này, mẹbớt hồi hộp hơn nhưng vẫn không ngăn được tình trạng tim đập, chân run. Hạnhphúc lại một lần nữa vỡ òa khi bác sĩ khẳng định “Không giống mẹ nhé”.
Đến lúc này, chẳng có gì trên đời khiến mẹ nghĩ con là con gái nữa rồi. Contrai yêu của mẹ, chắc chắn sau này con giỏi giang và thành đạt. Chẳng cần đi raxa thế giới, chỉ cần còn tập trung vào điều hành công việc kinh doanh của ông bànội là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.
Mà mẹ vớ vẩn thật! Làm sao con trai mẹ chỉ buộc chân ở chốn nhỏ hẹp này. Conphải đi ra xa, xa hơn nữa để cả đất nước này biết đến con. Con trai của mẹ màlại.
Ngày… tháng … năm
Hôm nay lại thêm một lần siêu âm nữa. Mẹ muốn tới phòng khám tư nhân nhưng bốkhông đồng ý. Bố muốn từ bây giờ, mẹ phải vào bệnh viện “xịn” để đảm bảo contrai bố phát triển tốt nhất. Tới phòng khám tư, chỉ là xem giới tính của con. Màbố mẹ đã chắc chắn con là con trai rồi nên hai mẹ con phải tới bệnh viện tốtnhất.
Dù biết con là bé trai, mẹ vẫn vặn vẹo hỏi bác sĩ “Con trai hay con gái hảanh?”, bác sĩ nhìn mẹ đề phòng trả lời: “Trai hay gái thì chị đi khám ngoài làbiết rồi, còn hỏi làm gì nữa. Nguyên tắc của bệnh viện là không được chẩn đoángiới tính, mong chị thông cảm”.
Mẹ không giận họ, mẹ thông cảm. Mà làm sao mẹ dám giận đây. Mẹ bực mình thìcon trai yêu của mẹ mệt phải không con?
Ngày… tháng… năm
Cả họ rồng rắn tới bệnh viện “xịn” để chờ mẹ sinh con. Nhưng bệnh viện chỉcho một mình bố vào với mẹ. Mẹ trở dạ rất lâu mới sinh được con. Trong khoảngthời gian dài đằng đẵng đó, bố căng thẳng lắm, bố cứ liên hồi lẩm bẩm “Cầu trờicho con trai con an toàn”.
Khi con cất tiếng khóc chào đời, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ sợ hai mẹ concó bất trắc gì. Cô y tá mặt tươi rói chúc mừng: “Bé gái xinh quá. Chúc mừng anhchị nhé. Xinh hệt bố mẹ trẻ ạ”.
Mẹ biết mẹ có lỗi với con nhưng cảm giác của mẹ lúc đó thật khó tả. Mẹ nhưđang ở trên thiên đường rơi xuống một nơi…. một nơi mẹ chẳng biết dùng từ nàokhác ngoài từ địa ngục. Mẹ ác với con quá phải không?
Bố con như câm lặng. Cô y tá phải giục giã vài lần, bố mới chìa tay bế con.Cả bố và mẹ đều ứa nước mắt nhưng không phải giọt nước mắt của hạnh phúc.
Ngày… tháng… năm
Dù không có thái độ gì quá đáng nhưng rõ ràng ông bà nội chẳng giấu nỗi thấtvọng. Điều đó càng khiến mẹ đau lòng. Hình như mẹ trầm cảm rồi con ơi. Cả nhàquay lưng với con. Và mẹ căm thù bản thân vì hình như mẹ cũng đang có tâm trạngđó.
Nhìn hình hài bé nhỏ nằm im trong chiếc tã mong manh mà lòng mẹ đau như cắt.Con thật tội nghiệp. Con khóc ngặt vì đói sữa mà mẹ phải định thần một lúc mớiđứng dậy cho con ti. Nhưng hình như vì mẹ quá căng thẳng, sữa đâu có chịu về.Lúc này, mẹ đành nhờ cô osin chạy vội đi mua sữa bột cho con. Nhìn con đói cồncào, tu vội bình sữa như trẻ chết đói mà lòng mẹ lại một lần nữa đau như cắt.
Nhưng nỗi ám ảnh muốn có một cậu con trai vẫn chưa dứt khỏi đầu mẹ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ngày… tháng… năm
Con sốt, mới có 2 tháng mà con đã sốt. Thân hình nhỏ bé của con dường nhưkhông còn đủ sức chống chọi với virus. Mẹ thương con đứt ruột. Mẹ muốn đưa contới viện ngay nhưng bố bận con ạ. Thôi con cố gắng lên nhé. Lúc nào bố về bố sẽđưa con đi ngay. Mẹ vẫn trong giai đoạn kiêng nên không ra gió được.
Đến tối con lại lên cơn sốt. Bà ngoại rẽ qua nhà. Thấy con sốt cao quá, bàlẳng lặng bế con đi. Mẹ xấu hổ tất bật chạy theo. Hy vọng con của mẹ không sao.Trẻ con sốt là chuyện bình thường mà.
Ngày… tháng… năm
Bác sĩ gọi cả nhà ra mắng. Bác sĩ mắng mỏ vô trách nhiệm, thiếu lương tâm.Con còn bé tí mà mẹ nỡ để con sốt cao lâu thế. Và rồi bác sĩ ngân ngấn nước mặtkết luận: “Chúng tôi đã cố gắng nhưng 90% là bé sẽ bị bại liệt. Giá như gia đìnhđưa cháu vào viện sớm hơn”.
Mẹ quỵ ngã. Tất cả là tại mẹ. Mẹ là con quỷ nhẫn tâm phải không con? Vì mẹ màcon ra nông nỗi này. Mẹ đẻ con lành lặn mà giờ lại để con tàn tật. Lúc này mẹmới nhận ra con trai hay con gái đâu quan trọng, quan trọng là con mạnh khỏe,con ơi.
Còn 10% nữa để hy vọng. Mẹ cầu trời khấn phật cho con tai qua, nạn khỏi. Nếukhông, có lẽ mẹ sống cả đời cũng không thể chuộc lỗi được.
Hãy khỏi bệnh con nhé! Mẹ yêu con hơn những gì mẹ vẫn nghĩ.
(Theo Trí thức trẻ)
" alt=""/>Nhật ký đầy ân hận của một bà mẹ sinh “nhầm” con gáiKhi tôi mới lớn, bố chỉ cho tôi xem miếng đất gần 1.000 m2 được bà nội cho khi ông lập gia đình vào đầu thập niên 60 để làm nhà, trồng rau và chăn nuôi. Ở quê hồi xưa, nếu chỉ có bấy nhiêu đất để làm vườn thì quá ít. Nhưng nhà bà nội tôi nghèo, lấy đâu đất ra nhiều để mà cho con cái. Bố mẹ tôi làm ăn được bao nhiêu tiền đều để dành đó. Trong làng, hễ có ai bán miếng đất nào vừa khoản tiền dành dụm là họ mua ngay để mở rộng canh tác. Cứ như vậy, sau 15 năm, tổng diện tích đất canh tác của bố mẹ tôi gom góp cũng được một hecta, đủ làm ăn để nuôi tám nhân khẩu.
Sau khi tốt nghiệp THPT, tôi được bố mẹ cho ra trung tâm tỉnh học tiếp để mong sau này có công ăn việc làm tốt hơn. Đầu thập niên 90, tôi ra trường và lên thành phố tìm kiếm việc làm thêm để học tiếp. Tôi làm việc cho một chi nhánh của công ty, người quản lý chính chỉ hơn tôi một tuổi, cũng là con của ông chủ. Tôi ước ao sau này gây dựng được cơ sở kinh doanh như vậy.
Sau khi học xong, tôi quay về tỉnh làm việc cho một công ty FDI những năm cuối 2000. Tôi cũng lập gia đình và mua nhà để tự mở cơ sở kinh doanh. Thời điểm ấy đánh dấu kế hoạch của tôi đã thực hiện được bước đầu sau gần 10 năm ấp ủ. Đến nay, tôi đã có được thành quả nhất định, nhưng đó cũng là kết quả sau 30 năm nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ.
>> Ảo tưởng 'người nhiều bằng cấp phải làm việc cao sang'
Những đồng nghiệp trước đây cùng làm trong công ty với tôi, tới nay, họ đã ở những vị trí quản lý cấp cao trong những tập đoàn đa quốc gia. Họ cũng trải qua hơn 25 năm làm việc, phấn đấu, đến nay mới có sự nghiệp vững chắc như vậy.
Đồng nghiệp của tôi có một đứa em vợ làm công nhân trực tiếp dưới xưởng từng bị cho thôi việc. Lúc đó, anh ta mới lập gia đình, cả hai vợ chồng đều ở trọ, cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn. Sau khi nghỉ việc, tôi thấy anh ta đi làm thuê cho một cơ sở thiết kế và thi công bảng quảng cáo. Sau hai năm, anh đã ra làm ăn riêng và đưa anh em ở dưới quê lên làm việc cùng. Sau vài năm nữa, anh có cơ sở làm ăn khá lớn rồi mở thêm xưởng cơ khí chuyên gia công các dụng cụ hỗ trợ sản xuất cho công ty nước ngoài.
Đến giờ, anh đã có cơ ngơi làm ăn khá tốt chỉ sau hơn 15 năm. Kinh tế gia đình anh khá giả, mua nhà, mua xe hạng sang để sử dụng. Chỉ từ một người công nhân học hết lớp 12 mà họ đã trở thành người chủ cơ sở làm ăn thành công như vậy đó. Thế nên, cái gì cũng vậy, phải có thời gian làm việc và phấn đấu mới mong có kết quả tốt, chứ mới làm được vài năm thì khoảng thời gian này cũng chỉ là mới khởi động chứ chưa là gì cả.
Tôi nói vậy để các bạn trẻ bây giờ, nhất là với những cử nhân đại học mới ra trường thêm vững tin vào tương lai của mình, đừng sốt ruột khi vẫn chưa có thành quả gì sau vài năm đi làm, đừng thấy người khác có nhà, có xe từ sớm mà nhụt chí. Thành công sẽ chỉ đến với những người thực sự nỗ lực, quyết tâm, và kiên trì.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt=""/>'Mơ mộng đi làm vài năm mua được nhà, đất'