- Cơ quan CSĐT Công an thị xã Hương Trà (TT-Huế) đã niêm phong bệnh án,ônganvàocuộcvụbệnhnhântửvongbấtthườbảng xếp hạng nha tiếp tục lấy mẫu tử thi và điều tra nguyên nhân khiến chị Phạm Thị Ch. tử vong bất thường tại bệnh viện.
- Cơ quan CSĐT Công an thị xã Hương Trà (TT-Huế) đã niêm phong bệnh án,ônganvàocuộcvụbệnhnhântửvongbấtthườbảng xếp hạng nha tiếp tục lấy mẫu tử thi và điều tra nguyên nhân khiến chị Phạm Thị Ch. tử vong bất thường tại bệnh viện.
Hai vợ chồng tôi ly dị khi con trai tròn 3 tuổi, tôi nhận nuôi con. Xong thủ tục ly hôn, tôi xin làm công nhân khu công nghiệp cách nhà 5 km, con trai gửi ông bà ngoại chăm sóc.
Chồng cũ của tôi là người cùng làng, có cửa hàng sửa xe máy trên thị trấn khá đông khách. Vậy mà trước tòa, anh ta kêu ca làm ăn thua lỗ, vay nợ ngân hàng nên chỉ đóng góp nuôi con mỗi tháng 800 nghìn.
Ly hôn chưa được bao lâu, anh ta đã có người yêu là nhân viên bán hàng siêu thị. Cô gái trẻ trung, sành điệu. Khi yêu, họ còn gửi ảnh mặn nồng nhằm trêu tức tôi. Tuy nhiên tôi không để ý.
Tôi mới 26 tuổi, nhan sắc gái một con mặn mà nên cũng khiến nhiều người nghiêng ngả. Trong đó có anh Hiếu - tổ trưởng của tôi.
Người đàn ông này có hoàn cảnh giống tôi, đã qua một lần tan vỡ hôn nhân vì vợ ngoại tình. Hiện anh đang nuôi con trai, vợ anh nuôi con gái.Thấy tôi làm mẹ đơn thân, anh theo đuổi và chiều chuộng tôi hết mức khiến trái tim tôi tan chảy.
2 năm sau đó, anh và tôi quyết định sẽ về chung một nhà.
Anh ta còn thuê quay phim, chụp ảnh tốn cả chục triệu đồng. Ai cũng khen đám cưới anh ta to nhất làng khiến mẹ tôi uất hận cay cú. Bà bảo, anh ta keo kiệt từng đồng chu cấp nuôi con mà lúc lấy vợ mới thì phung phí.Chồng cũ của tôi nhanh chân hơn tôi. Anh ta cưới vợ từ đầu năm. Hôm cưới, anh ta tổ chức linh đình, lễ ăn hỏi 7 tráp, đám cưới cả trăm mâm. Mẹ anh tặng con dâu dây chuyền, lắc tay rất hoành tráng.
Đến khi biết tin tôi rục rịch lấy chồng, bố mẹ tôi tuyên bố phải làm đám cưới trang trọng không thua kém đám cưới gã chồng cũ của tôi.
Ngày gia đình anh Hiếu tới thăm nhà, bàn chuyện hôn lễ, bố mẹ tôi tiếp đón nồng hậu. Ông bà nói thẳng với bên nhà trai rằng lễ ăn hỏi cần 7 tráp, lễ đen là 15 triệu đồng.
Bố mẹ anh Hiếu sững sờ. Họ nói, gia đình anh mới dồn tiền xây căn nhà 3 tầng, còn nợ tiền ngân hàng cả trăm triệu đồng. Đám cưới chúng tôi, ông bà chỉ muốn tổ chức gọn nhẹ, lễ ăn hỏi 5 tráp và lễ đen là 5 triệu.
Bố mẹ tôi không đồng ý nên nhà trai xin phép ra về để bàn bạc lại.
Sau cuộc gặp đó, anh Hiếu buồn bã gọi điện cho tôi. Anh bảo, bố mẹ anh kiên quyết bắt anh chia tay vì bố mẹ tôi đòi hỏi quá vô lý. Theo ý họ, đám cưới chỉ cần đủ thủ tục, đâu cần hoành tráng, tốn kém nhất là anh và tôi đều cưới lần 2, kinh tế eo hẹp, sau này còn lo nuôi con chung, con riêng.
Tôi thú thật với bố mẹ đã có thai 3 tháng với anh Hiếu, mong bố mẹ thuận theo ý nhà trai, vun đắp cho tình yêu của chúng tôi.
Bố tôi muối mặt gọi cho bố mẹ anh Hiếu để nhanh chóng lo đám cưới cho hai con. Ông nói chỉ cần đủ 5 lễ ăn hỏi để đẹp mặt với họ hàng, làng xóm và bỏ luôn lễ đen.
Thế nhưng bố mẹ chồng tương lai của tôi lại quay ngoắt thái độ. Họ nói, đám cưới lần 2 thì cần gì tới lễ ăn hỏi, tốn tiền bạc, thời gian đi lại, chỉ cần làm dăm mâm cỗ biến báo họ hàng là xong xuôi.
Bố mẹ tôi thở dài ngao ngán, khuyên tôi hủy hôn khi thấy gia đình anh Hiếu được đà lấn lướt, coi thường.
Tôi vô cùng đau khổ vì hoàn cảnh éo le của mình. Làm cách nào để bố mẹ thông suốt tư tưởng lo cho ngày vui của tôi được trọn vẹn? Lẽ nào tôi lần nữa dở dang chỉ vì thủ tục đám cưới nhiêu khê và sĩ diện của bố mẹ…
Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: [email protected] (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Nhà trai đỏ mặt bỏ về sau lời thách cưới của nhà gáiCon gái Tổng đốc khiến bao công tử nhà giàu mê đắm
Cuộc sống trong biệt thự tổng đốc của giai nhân đất Bắc
Đám cưới linh đình ở dinh Tổng đốc của giai nhân Thái Bình
![]() |
Dòng họ Vi có gốc ở Nghệ An. Sau khi có công đánh đuổi giặc Minh xâm lược, họ được triều đình ban đất đai và giao cho trọng trách trấn giữ biên cương ở Lạng Sơn. Tại đây, họ kết hôn với người dân tộc Tày và sinh ra thế hệ con cháu họ Vi ở Lạng Sơn. |
![]() |
Ông Vi Văn Định (1878-1975) là đời thứ 13 kể từ khi cụ tổ lên đây lập ấp. Ông thay cha đảm trách việc quan, trấn ải một vùng rộng lớn khu vực biên giới phía Bắc. Năm 1928, triều đình nhà Nguyễn điều ông về nhậm chức ở Thái Bình, thăng làm Tổng đốc. Sau đó ông tiếp tục làm Tổng đốc Hà Đông và được tấn phong Hiệp tá Đại học sĩ, hàm Thái tử Thiếu Bảo, nghỉ hưu năm 1942. |
![]() |
Sau này ông đi theo cách mạng, là Ủy viên Trung ương Hội Liên Việt. Bức ảnh gia đình Tổng đốc Vi Văn Định ở Chiêm Hóa, Tuyên Quang năm 1948. Người chống ba-toong là ông Vi Văn Định, người đứng bên phải là GS Hồ Đắc Di; đứng hàng sau, bên trái là TS Nguyễn Văn Huyên; cùng ba tiểu thư nhà họ Vi: Vi Kim Ngọc, Vi Kim Phú, Vi Nguyệt Hồ. Kháng chiến thành công, ông về sống ở Hà Nội, làm Ủy viên Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. |
![]() |
Ông Vi Văn Đài (SN 1944) -Trưởng tộc họ Vi (cháu nội Tổng đốc Vi Văn Định), cho biết: "Dòng họ Vi đến Bản Chu, xã Khuất Xá, huyện Lộc Bình (Lạng Sơn) lập thái ấp. Bản Chu là một ngôi làng khá cổ kính, xung quanh có những rặng núi cao bao bọc, nằm men theo con sông Kỳ Cùng. Đầu thế kỷ 20, ông nội tôi cho khởi công xây dựng khu biệt phủ rộng 4.000 m2". |
![]() |
Một góc biệt phủ khi mới xây dựng. |
![]() |
Trải qua thăng trầm, hiện nay khu biệt phủ chỉ còn lại 3 cánh cổng. Đây là cổng chính dẫn vào phủ được xây bằng gạch nung, vôi, cát. Sau khi Tổng đốc Vi Văn Định rời khỏi Lạng Sơn theo cách mạng, nơi đây không ai chăm sóc, bảo quản. Năm 1979, căn biệt phủ rộng hàng nghìn m2 đã bị san lấp bởi đạn pháo trong cuộc chiến bảo vệ biên giới phía Bắc. |
![]() |
Xưa kia, khu dinh thự này được bắt đầu từ con đường dài dẫn vào biệt phủ với 2 hàng phượng vĩ và 3 cái ao lớn xếp hình vòng cung, tạo nên thế phòng thủ vững chắc cho cả khu vực với chỉ một đường ra, một đường vào. |
![]() |
Ông Hoàng Văn Báo (SN 1949) - người trông nom khu tưởng niệm, nhà thờ tổ họ Vi, đưa phóng viên đi thăm quan những dấu tích còn lại của khu biệt phủ. |
![]() |
Toàn bộ tường, cổng được xây bằng gạch, kết dính bằng hỗn hợp tro, đường phên và nhựa dây tơ hồng. Chất liệu này có độ bền chắc, khó bong tróc theo thời gian. |
![]() |
Trụ sắt - vết tích còn lại của cổng chính. |
![]() |
Một phần mái cổng còn lại. |
![]() |
Phía bên ngoài cổng chính đang xuống cấp nghiêm trọng. |
![]() |
Nhà thờ Tổ họ được gia tộc họ Vi khánh thành vào năm 2017 trên một phần diện tích nhỏ của khu biệt phủ cũ. |
![]() |
Cây sui được Tổng đốc Vi Văn Định trồng, nằm ngay lối dẫn xuống giếng nước cổ có tên Bó Lài. |
![]() |
Giếng nước cổ Bó Lài nằm cạnh nhánh sông Kỳ Cùng được Tổng đốc Vi Văn Định xây năm 1910. Ông Báo chia sẻ: "Thành giếng cao 2 m, xây bằng gạch nung. Giếng mang hình dáng chiếc trống đồng với “đai trống” là 2 vòng tròn đắp nổi. 100 năm nay giếng luôn đầy, không bao giờ cạn. Nước trong vắt nên người dân vẫn ra đây lấy mang về dùng trong sinh hoạt". |
![]() |
42 bậc lên xuống giếng làm bằng đá cuội. |
![]() |
Tay vịn cầu thang bằng bê tông. |
![]() |
Chữ số đánh dấu năm xây giếng là 1910. |
![]() |
Ông Ba Huy Huấn (SN 1957) - trưởng thôn Bản Chu B, xã Khuất Xá, Lộc Bình cho biết: "Nguyên bản khu biệt phủ rất rộng lớn. Địa phương có hướng bảo tồn, tôn tạo lại khu biệt phủ tuy nhiên công tác vẫn còn gặp nhiều khó khăn. Ngày tôi còn nhỏ, các cụ trong thôn vẫn kể cụ Vi Văn Định là người có tâm với bà con. Thế hệ chúng tôi ai cũng mong gìn giữ những di tích còn lại của cụ". |
Kể từ khi mẹ ruột qua đời, giai nhân Vi Kim Ngọc cùng chồng con chuyển về sinh sống trong căn biệt thự rộng lớn của tổng đốc Vi Văn Định, giúp cha quản lý việc nhà.
" alt=""/>Biệt phủ 4000 m2 của vị Tổng đốc giàu có một thời ở Lạng SơnTôi đọc xong tin nhắn, người thẫn thờ mất một phút, sau đó đầu như bốc hỏa. Chồng tôi ngoại tình ư, không thể nào. Anh ấy là giáo viên dạy Toán, bao nhiều năm đều là giáo viên dạy giỏi, là nhà giáo mẫu mực. Vợ chồng tôi từ chuyện gối chăn đến tính tình đều hòa hợp, con cái ngoan ngoãn không phải phiền não điều gì. Hà cớ chi anh ấy lại làm cái điều ngu xuẩn đó.
Càng nghĩ, tôi càng bán tin bán nghi có khi nào cô em đồng nghiệp kia nhầm lẫn. Dù muốn, dù không tôi cũng phải sát sao dõi theo tìm hiểu chồng mới được.
Một lần tôi cầm điện thoại của chồng, nhờ anh mở hộ mật khẩu để tôi gọi điện về nhà vì điện thoại tôi hết tiền. Tôi ra ngoài, mò vào nhật kí điện thoại của anh, cả nhật ký cuộc gọi, cả hộp tin nhắn đều trống trơn. Ngày nào anh chẳng gọi điện, đôi lúc tôi thấy anh hí hoáy nhắn tin, tất cả những cái đó biến đi đâu cả. Là anh ấy không muốn mất công xóa từng cuộc gọi, từng tin nhắn nên đã nhấn Delete cả cho nhanh gọn. Thói đời, có tật thì hay lo sợ.
Tôi gọi điện cho cô em đồng nghiệp của chồng, cảm ơn cô vì đã thông tin, đồng thời hỏi thêm vài chuyện. Rồi tôi phát hiện ra anh hay đến một quán cà phê vào sáng thứ Sáu. Đó là ngày anh chỉ có một tiết sinh hoạt lớp còn lại trống tiết. Anh và cô gái đó, ngồi cười nói tình tứ với nhau, sau đó chở nhau đi.
Nơi họ đến là một nhà nghỉ ven hồ, rất yên tĩnh và lãng mạn. Khi chồng tôi đang lúi húi gửi xe, tôi chỉ muốn chạy nhanh đến đó cho anh ấy một bạt tai nhưng vẫn phải kìm lại. Tôi đứng ngoài đợi, gần một tiếng sau thấy họ đi ra. Tim tôi như tái dại, chưa bao giờ tôi thấy một giờ đồng hồ dài như thập kỉ vậy. Chưa bao giờ tôi thấy mình thất bại và tội nghiệp đến thế.
Giờ thì tôi biết, chồng tôi ngoại tình là thật, mọi chuyện thậm chí đã đi quá xa rồi. Thầy giáo dạy toán giỏi, nhà giáo mẫu mực đạt danh hiệu bao nhiêu năm cuối cùng cũng chỉ là một gã đàn ông phản bội. Vậy mà về nhà anh vẫn ngọt ngào với vợ như không, giảng dạy các con về đạo lý như một bậc thầy tu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy căm ghét cái thái độ tử tế của chồng mình đến thế. Tôi vốn hay xem phim nhưng vở kịch này thì tôi không xem nổi.
Tôi đã khóc rất nhiều, dĩ nhiên chồng tôi không hề hay biết, một vài câu giải thích đủ để làm anh thôi bận tâm.
Bằng chứng anh đi với bồ tôi đã có, lật mặt anh thật sự không khó. Nhưng tôi không muốn đứng trước mặt anh để nói ra cái điều ấy, tôi sợ mình sẽ khóc. Mà tôi thì không muốn khóc trước mặt anh ấy trong khi tôi không làm gì sai.
Tôi cũng không muốn ầm ĩ khiến hai đứa con đang tuổi lớn của tôi bị ảnh hưởng. Nếu chúng biết người bố chúng tôn kính có những hành vi đáng xấu hổ như thế chắc chúng sẽ rất thất vọng và đau lòng.
Tôi vẫn nắm lịch sinh hoạt của chồng và theo dõi anh. Lâu lắm tôi mới lại thấy anh đến quán cà phê nọ.
Lần này cũng như vài lần trước, nhìn họ cùng nhau vào nhà nghỉ, tim tôi như bị kim đâm hàng trăm mũi. Khi họ vừa đi lên khỏi cầu thang, tôi đến quầy lễ tân, tôi nói với nhân viên lễ tân tôi là bạn của anh T. (tên chồng tôi): “Vì anh ấy gọi điện nói không mang theo tiền nên tôi sẽ thanh toán hộ tiền phòng nghỉ cho anh ấy. Chút nữa anh ấy xuống, nhờ em nhắn là có chị H. L đã thanh toán tiền phòng giúp rồi nhé”. Cô nhân viên mỉm cười nhìn tôi ra vẻ lạ lẫm.
Tôi về nhà làm bữa trưa nhưng chẳng còn tâm trí nào. Hai tiếng sau, tiếng xe máy của chồng vào sân. Tôi cố tỉnh bơ như không có chuyện gì nhưng rõ ràng chồng tôi thì không thế. Anh vào nhà, đứng nhìn tôi một lúc không nói gì, rồi bất ngờ anh quỳ sụp xuống, lắp bắp: “Anh có tội với em. Anh xin lỗi. Anh xin thề từ nay anh không dám, vừa rồi anh và cô ấy đã quyết định dứt khoát với nhau rồi. Xin em, đừng để con biết chuyện này…”.
Nhìn thấy anh như vậy, tôi thực sự chỉ muốn tru tréo lên nhưng vẫn vờ hoảng hốt: “Anh làm sao thế, anh xưa nay là người chồng tốt, người cha tốt, là thầy giáo mẫu mực. Nếu anh không còn yêu vợ, chỉ cần nói một câu, em giải thoát cho anh. Anh làm cái trò mèo mả gà đồng đó, thiên hạ họ dè bỉu, đồng nghiệp họ coi khinh, con cái nó xấu hổ. Mọi chuyện vỡ lở ra rồi anh sống thế nào, dạy học trò như thế nào, sao mà anh dại thế”.
Chồng tôi nghe xong, thiếu điều muốn khóc, anh cứ níu lấy tay tôi, một hai thề thốt xin tha thứ. Anh nói, người phụ nữ kia bỏ chồng, sống một mình với con. Hai người vô tình gặp nhau trong một tiệc cưới, sau đó cô kia buông lời mời gọi nên anh nhất thời sa ngã. Cô ấy vì thiếu thốn tình cảm, còn anh thì chỉ là niềm ham thích của đàn ông “mèo thấy mỡ không chê” mà thôi.
Thà không nói thì thôi, anh càng nói tôi càng thấy khó chịu. Tôi nói việc tôi để đó, chưa quyết định gì cả, tùy thái độ của anh mà tôi tính. Kể từ hôm đó, chồng tôi trở nên ngoan ngoãn y như một con mèo con. Đi đâu anh cũng báo cáo, ngày nghỉ tuyệt đối không ra khỏi nhà. Ở nhà, việc nhỏ việc to gì cũng giành làm hết. Thời gian qua đi nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn chưa thể lành. Anh chẳng bao giờ dám ho he đả động gì về lỗi lầm xưa cũ. Tôi cũng chẳng nói chẳng rằng, coi như án treo của anh vẫn còn lơ lửng đó.
Vợ ngoại tình nhưng tôi đau đớn cam chịu, vì sự cả tin của mình. Phải chăng đây là quả báo mà tôi phải gánh chịu từ những lỗi lầm trong quá khứ?
" alt=""/>Chồng ngoại tình, vợ dùng đòn cao tay trừng trị