Ngày còn yêu, chúng tôi vô cùng hạnh phúc, mơ mộng. Nhưng khi tôi có thai, cả hai đều hoang mang vô cùng. Người yêu tôi, lúc đó, còn đang học ở một trường cao đẳng, chưa hề có tiền, sự nghiệp trong tay.
![]() |
Khi nghe tôi báo tin về cái thai, anh ấy khuyên tôi chờ đợi để về bàn bạc với gia đình. Tôi hi vọng đứa con mình sẽ được nhà anh chấp nhận. Nhưng nào ngờ, gia đình anh chê tôi quê xa, nghèo khó nên tìm cách từ chối.
Họ lấy lý do con họ đang học hành, ra trường phải tập trung cho sự nghiệp. Nếu vướng chuyện vợ con, anh sẽ đánh mất nhiều cơ hội. Mẹ anh trực tiếp gặp tôi để bàn chuyện bỏ đứa bé. Bác nói, cái thai chưa lớn, tôi phải nghĩ cho tương lai của cả hai. Sau này, khi người yêu tôi thành đạt, anh sẽ không quên tôi. Lúc đó, 2 đứa làm đám cưới cũng chưa muộn.
Biết không lay chuyển được mẹ anh, tôi cầu cứu người tôi yêu. Nhưng thời gian đó, anh cắt đứt liên lạc, đồng tình với lời khuyên của mẹ mình. Tôi như người đã chết vì quá sốc trước cách hành xử của người yêu và gia đình anh ta. Nhiều lần, tôi đến một trung tâm y tế với ý định bỏ thai nhưng rồi tôi không đủ dũng cảm để từ bỏ đứa con của mình. Khi cái thai lớn hơn, tôi quyết định giữ bé lại.
Vì gia đình anh hối thúc, tôi đành nói dối là đã bỏ thai. Sau khi nghe tin như vậy, họ cũng chấm dứt hoàn toàn quan hệ với tôi, đủ biết lòng họ bạc bẽo đến mức nào.
Tôi bí mật giữ thai lại và chờ đến ngày sinh nở. Thời gian đó, tôi cũng giấu luôn cả gia đình của mình, chỉ có cô bạn thân của tôi biết chuyện. Có chút tiền tiết kiệm từ những ngày trước đi làm, tôi dành để chi tiêu trong thời gian thai nghén. Cuộc sống khổ sở, thiếu thốn không gì kể hết. Cuối cùng, con tôi cũng ra đời hoàn toàn khỏe mạnh. Cháu là một bé trai.
Sinh ra trong khốn khó trăm bề, từ bé đến lớn, cháu rất ngoan và có ý thức khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Sau này, gia đình tôi cũng biết chuyện tôi có con nhưng bố đứa trẻ là ai tôi hoàn toàn giấu kín.
Khi con trai được 3 tuổi, tôi gặp được một người đàn ông rất thương mình. Hiểu và thương cho hoàn cảnh của tôi, anh sẵn sàng che chở cho cả hai mẹ con. Chúng tôi có cuộc sống khá hạnh phúc. Tôi cũng cùng chồng sinh thêm một con gái. Nhưng điều không may là sau 4 năm kết hôn, chồng tôi qua đời sau một tai nạn giao thông.
Sự ra đi của anh là cú sốc vô cùng lớn đối với tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn gượng dậy để nuôi nấng 2 con. Sau nhiều biến cố, cuộc sống của mẹ con tôi dần trở lại ổn định hơn.
Gần đây, một lần, 3 mẹ con tôi đi siêu thị thì vô tình gặp lại người yêu cũ. Anh ta đi cùng vợ và con gái, trông họ rất hạnh phúc. Nhìn thấy tôi, anh ta vô cùng bất ngờ bởi từ ngày đó đến nay, tôi đã hoàn toàn cắt liên lạc bằng cách thay đổi số điện thoại, chuyển chỗ ở. Thậm chí, tôi còn tuyệt giao với nhiều bạn cũ để anh ta có tìm cũng không biết.
Khi nhìn con trai đầu của tôi, anh ta khựng người lại. Đó cũng là điều dễ hiểu bởi thằng bé giống anh ta như đúc. Anh ta bắt chuyện, tôi bèn kể chuyện mình đã lấy chồng và 2 vợ chồng sinh được 2 bé để anh ta bớt nghi ngờ.
Nhưng câu chuyện của tôi không thuyết phục bởi tôi vẫn nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt anh ta…
Hôm đó, khi mẹ con tôi về nhà, anh ta tìm mọi cách để liên lạc lại với tôi. Không tìm được, Chủ nhật nào, anh ta cũng đến siêu thị để chờ mẹ con tôi. Cuối cùng, sau nhiều lần chờ đợi, anh ta cũng gặp được mẹ con tôi. Lần này, anh ta đi một mình. Anh ta xin tôi cho biết sự thật rằng đứa trẻ đó có phải con anh ta hay không.
Người cũ nói, ngày trước anh ta còn quá trẻ nên suy nghĩ chưa thấu đáo. Bố mẹ và gia đình gây áp lực, anh ta không dám trái lời. Nay anh xin tôi tha thứ, cho cơ hội để nhận con. Từ nay về sau, anh ta được phép chu cấp, chăm sóc cho thằng bé vì nó đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi.
Tôi thương con mình, muốn con có hơi ấm của người cha ruột nhưng sự căm hận vẫn chưa thể nguôi ngoai. Xin độc giả hãy cho tôi một lời khuyên sáng suốt nhất.
Bố mẹ tôi đang lâm cảnh khốn cùng nhưng người chồng giàu có của tôi bảo, bao giờ bố quỳ xuống xin anh giúp đỡ thì anh mới xem xét.
" alt=""/>Đắn đo nói sự thật với người yêu cũ sau 8 năm bí mật sinh conTôi gặp rất nhiều bạn du học sinh ở Anh, Mỹ về nhưng toàn nói lý thuyết suông, không có kinh nghiệm thực chiến ở môi trường khác biệt như Việt Nam. Chưa kể, các bạn cứ thích chêm các từ tiếng Anh vào để trông có vẻ chuyên sâu, hiểu biết rộng, nhưng hiệu quả công việc thực tế lại không mấy đặc biệt. Thậm chí, kỹ năng ngôn ngữ của các bạn đó cũng không hơn gì người ở trong nước vì họ chỉ học một thời gian ngắn ở nước ngoài. Về nước một thời gian mà không chịu khó trau dồi tiếp thì các bạn sẽ tụt lại rất nhanh.
Với tôi, du học chỉ quyết định được khoảng 50% thành công của một người mà thôi. Chỉ những bạn có tính cách chịu khó, đam mê với lĩnh vực nào đó mà ở Việt Nam không có môi trường đủ tốt để phát triển, cũng như mong muốn sau này ở lại trời Tây làm việc thì mới nên đi du học nước ngoài. Chứ thực tế, dù có bằng Tiến sĩ ở nước ngoài thì ra nghề cũng chỉ đi làm thuê, làm lâu năm mới mong có lương cao, còn lại chỉ gọi là bình dân trong xã hội phương Tây.
Mức lương dành cho người tốt nghiệp đại học, Thạc sĩ ở Việt Nam sẽ chẳng phân biệt việc bạn học ở trong nước hay từ trời Tây trở về. Thế nên nếu bỏ mấy trăm triệu đồng đi Anh học Thạc sĩ rồi về nước đi làm lương tháng không nổi 20 triệu đồng ở thành phố thì bao giờ bạn mới gỡ lại được vốn đầu tư?
Chưa kể, kiến thức học tập được ở nước ngoài mà không có chỗ vận dụng ở trong nước thì chỉ hai, ba năm là mai một hết. Thế nên, các bạn trẻ đừng quá kỳ vọng vào việc du học là liều thuốc thần kỳ, nó chỉ là có một cơ hội mới cho các bạn thử sức mà thôi. Còn nắm bắt được cơ hội để phát triển hay không là tùy vào mỗi người.
Nếu không đi du học, bạn có thể dùng số tiền đó để đi nước ngoài và vẫn trải nghiệm được nhiều thứ hay ho, hoặc tham gia các khóa học ngôn ngữ ở trong nước với chi phí thấp hơn nhiều cũng mang lại cho bạn vốn ngoại ngữ đủ dùng. Ví dụ, thay vì bỏ 800 triệu đồng học Thạc sĩ ở Anh (trong 1,5 năm), bạn có thể dùng 400 triệu đồng để đi du lịch được cả châu Âu lẫn Mỹ (trong khoảng 2-3 tháng), số tiền còn lại dùng để đi học ngoại ngữ ở Việt Nam (do giáo viên nước ngoài dạy).
>> 8 năm bỏ việc đi du học để có thu nhập 70.000 euro
Nếu sắp xếp được thời gian giữa làm và học thì bạn còn được tính thêm 1,5 năm kinh nghiệm làm việc full-time ở Việt Nam. Như vậy, tính ra còn hơn cả đi du học nhiều mà lại tiết kiệm hơn. Chỗ tôi làm cũng là công ty nước ngoài, nhiều Giám đốc đại diện ở Việt Nam toàn học trong nước tại các trường như Bách Khoa, Ngoại Thương, Kinh Tế, Ngân Hàng mà thôi.
Tôi đi công tác nước ngoài suốt và thú thực là sống ở Việt Nam thích hơn nhiều vì còn có cơ hội thành công. Chứ ra nước ngoài, làm việc cật lực cũng giỏi lắm chỉ mua được một căn nhà, sống đời của một "phó thường dân". Những bạn trẻ ở Việt Nam nghe kể về cuộc sống ở trời Tây có vẻ hay ho và muốn được trải nghiệm, nhưng cứ chứ sang đó rồi mới thấm.
Chú của tôi cũng làm Tiến sĩ ở Mỹ, mua nhà ở New York, làm việc cho IBM. Hai vợ chồng đều là người Việt, sang đó sống đã 15 năm rồi, nhưng chỉ dám đẻ một đứa con, mua một cái nhà nho nhỏ. Nhà này mua bằng hình thức trả góp và khả năng phải mất tới 30 năm mới trả hết nợ. Lâu lắm vợ chồng chú mới về Việt Nam một lần vì mỗi lần về là một lần khó khăn đủ thứ: ngồi máy bay cả chục tiếng, chi phí đi lại đắt đỏ...
Sống ở thành phố bên Mỹ cảm giác lúc nào cũng cô đơn. Tất nhiên, ở đó vẫn có cộng đồng người Việt, nhưng thực chất thì bạn đâu thể chuyển chỗ ở, chuyển việc dễ dàng như vậy được. Công việc ở đâu thì người ta buộc phải sống ở gần đó. Dì tôi còn bảo, sau này già sẽ trở lại Việt Nam vì đứa con lớn chắc cũng lấy vợ Tây rồi có cuộc sống riêng. Nếu chỉ còn lại hai vợ chồng ở lại đó thì rất cô đơn.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt=""/>Lãng phí 800 triệu đồng du học Anh