Kết thúc cuộc điện thoại với người thân, chị L.T.A.N. (SN 1988, ngụ huyện Bình Chánh, TP.HCM) bật khóc nức nở. Bà ngoại chị vừa qua đời. Đây là lần thứ 2, A.N. hứng chịu nỗi đau mất người thân chỉ trong ít ngày.
Thấy chị gái khóc, 3 đứa nhỏ đang ngồi học cũng òa lên. N. giấu vội nước mắt, chạy đến ôm các em vào lòng, dỗ: “Nín đi! Chị không sao. Không sao nữa rồi”. Vắt đầu qua vai chị, cậu bé 10 tuổi nhìn lên am thờ, nơi đặt di ảnh người đàn ông ngoài 50 rồi khóc nức nở.
Bé nói: “Em nhớ ba và thương ba quá. Ba mất mà em chưa kịp nói với ba lời nào”. Nghe tiếng em nức nở, sự cứng cỏi trong N. tan biến. Chị òa khóc cùng các em.
![]() |
Di ảnh cha chị N. tại nhà riêng. |
Di ảnh đó là ba của N. Ông nhiễm Covid-19 và mất vào ngày 13/8 chỉ sau ít hôm nhập viện điều trị. 5 đứa em nhỏ cùng cha khác mẹ với N.
Chị kể: “Tình duyên ba tôi lận đận. Cưới ai rồi cũng chia tay, người ta quay đi, để lại con nhỏ. Ngoài tôi và một người em trai đã lập gia đình, ba tôi còn có thêm 5 đứa con nữa là Lê Minh Tài (lớp 12), Lê Minh Đức (lớp 10), Lê Thị Ánh Linh (lớp 8), Lê Minh Trí (lớp 6), Lê Trí Bảo (lớp 5)”.
Đông con, cha chị N. không thể ra ngoài mưu sinh vì “kẹt” ở nhà lo cơm nước, đón đưa 5 đứa nhỏ đi học. Thu nhập chính của gia đình gói gọn trong đôi ba phòng trọ ọp ẹp ông cho thuê phía trước nhà.
![]() |
Chị N. và 2 đứa em nhỏ vẫn khóc khi nhớ về người cha ra đi vì Covid-19. |
Ngày ông dương tính với Sars-Cov-2, các bé được đưa đi cách ly nên không thể gặp mặt cha. Đến lúc được trở về nhà, cả 5 đứa nhỏ bàng hoàng nhận tin cha mất. Chị N. kể: “Ngày 17/8, tôi nhận tin ba mất nhưng không dám nói cho 5 em biết”.
“Các em thiếu vắng tình thương của mẹ nên thương ba lắm, tôi sợ nói ra, các em sẽ không chịu nổi. Ngày 27/8, khi được nhận tro cốt ba, chúng tôi cũng không dám đem thẳng về nhà mà gửi tạm ở chùa. Chúng tôi đợi các em nguôi ngoai mới thỉnh tro cốt ba về”, chị N. nói thêm.
Thương, nhớ ba chỉ biết khóc
N. nói, chưa bao giờ chị rơi vào hoàn cảnh éo le như bây giờ. Cha mất, chị bất đắc dĩ trở thành chỗ dựa cuối cùng của các em. Thế nhưng, ở quê, chị còn 4 con cần mình chăm sóc, nuôi dưỡng. Chị ước mình có thể phân thân để vẹn toàn cả hai.
“Tôi gửi con cho ba mẹ chồng ở dưới quê rồi lên đây nuôi các em. Dù sao, các con tôi ở quê còn có ông bà nội, chú bác, mấy em ở đây còn ai để trông cậy nữa đâu. Bây giờ, tôi vừa là chị, là mẹ là cha của các em rồi”, N. nói rồi ôm bé nhỏ nhất vào lòng.
![]() |
Trí Bảo thương nhớ ba nên khóc nhiều. Chị N. liên tục an ủi, thấm nước mắt cho em. |
Thiếu vắng người phụ nữ trong gia đình, cha chị N. đã sớm tập cho các con tự lập, chăm sóc lẫn nhau. Mỗi sáng, khi thức dậy, ông tập cho các con phải tự gấp chăn màn rồi tự đánh răng, rửa mặt, soạn cặp, sách.
Ăn sáng xong, ông chở từng đứa đến trường. Ông đứng trông cho con đi qua cổng, vào lớp rồi mới yên tâm quay xe trở về nhà. Những ngày này, không có ba bên cạnh, các em chị N. cứ thấy trống vắng. Mấy đứa nhỏ lóng ngóng, không buồn ăn, đùa giỡn như trước.
Chị N. kể, mỗi lúc nhớ ba, mấy chị em ôm nhau mà khóc. Ba đứa nhỏ nhất là khóc nhiều hơn cả. Đặc biệt là Trí Bảo. Mỗi lần nghe chị cả nhắc đến ba, Bảo lại cúi đầu, rấm rức khóc một mình.
N. dùng khăn giấy thấm nước mắt cho em, ôm đầu thằng bé vỗ về. Chị tâm sự: “Bảo xa mẹ từ lúc mới 13 ngày tuổi. Từ đó đến nay em không biết mặt mẹ, chỉ biết mỗi ba nên Bảo thương ba lắm. Lúc đi cách ly, người ta cho sữa, Bảo nói: 'Sữa này nhiều canxi, tốt cho ba. Bảo không uống mà để dành, khi nào được về, Bảo đem cho ba'.
Bây giờ, ai cho gì, em cũng dành, nói để cúng cho ba…”, N. vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt.
![]() |
Chị N. nói sẽ cố gắng đùm bọc các em, thay cha nuôi dạy các em nên người. |
Bên cạnh Bảo, Minh Trí cứng cỏi hơn. Khi nghe chị kể về ba, mẹ, Trí chỉ rơi nước mắt chứ không khóc bật thành tiếng. Em nói, em nhớ ba, nhớ những lần ba chở mấy anh em đi chơi, dù không đủ đầy như chúng bạn nhưng rất vui.
“Nhà đông anh em, mỗi lần đi đâu đó chơi, ba đều cho đi hết. Ba không thương ai hơn, cũng không ghét bỏ ai. Lúc còn sống, ba cũng không la mắng chúng em. Ba chỉ mong chúng em học giỏi để sau này không khổ như ba”, Trí chia sẻ.
Gia cảnh khốn khó khiến các em chị N. giỏi tự lập trong cuộc sống cũng như học tập. Các em đều có học lực giỏi, khá. Chị N. nói, sở dĩ các em học giỏi là vì các em thương ba, sợ ba buồn. Thế nên khi mồ côi cha, chị N. lo lắng tương lai các em sẽ mờ mịt theo.
Chị nói: “Ba đi rồi, tương lai sẽ khó khăn lắm. Tuy vậy, chị em chúng tôi sẽ cố gắng đùm bọc nhau mà sống. Sau dịch, tôi sẽ đi làm để lo cho các em. Tôi chỉ mong các em cố gắng học để sau này có việc làm như mong ước của ba trước khi ông nhắm mắt”.
Bài, ảnh: Nguyễn Sơn
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: 1. Ủng hộ qua Báo VietNamNet:Ghi rõ ủng hộ MS 2021.267 (5 bé mồ côi) Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội - Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: VIETNAMNET NEWSPAPER - The currency of bank account: 0011002643148 - Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM - Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam - SWIFT code: BFTVVNV X - Qua TK ngân hàng Viettinbank: Chuyển khoản: Báo VietNamnet Số tài khoản: 114000161718 Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa - Chuyển tiền từ nước ngoài: Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch - Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội - Swift code: ICBVVNVX126 2. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet: - Phía Bắc địa chỉ: Tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội. - Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 408 Điện Biên Phủ, P11,Q10, TP.HCM. SĐT: 028 3818 1436. |
Ôm hũ tro cốt mẹ trên tay, các con ông Đức không tin đó là những gì còn lại của mẹ mình. Các em òa khóc nức nở, không tin đó là sự thật.
" alt=""/>Tiếng nức nở trong ngôi nhà của 5 trẻ mồ côi vì CovidCác nhân viên đang phân tích giám định ADN. Ảnh TH
Ca xét nghiệm kì lạ
Bà Nga kể: “Hôm đó là buổi sáng, sau khi hoàn tất mọi thủ tục của một vụtranh chấp con, phải kiện nhau ra tòa, chúng tôi mời đương sự vào lấy mẫu xétnghiệm. Khi ba người đi vào mặt nặng mày nhẹ, nhìn họ không thể cho đây là mộtcặp được bởi vì người cha kém mẹ đứa trẻ đến vài chục tuổi, tuy nhiên thế giannày không phải là hiếm. Điều đáng nói ở ca xét nghiệm này là sự bí ẩn về ngườiphụ nữ trong cuộc tên Nhật Lệ mà mãi cho tới gần một năm sau tôi mới giải mãđược”.
Tôi nhớ, ngay chiều hôm đó, người phụ nữ này đã gọi điện cho tôi. Chị bảorằng muốn gặp tôi để nói chuyện riêng, tôi cũng nói thẳng: “Nếu chị muốn tâm sựgì thì tôi sẽ tiếp chị tại trung tâm. Còn nếu chị muốn có một kết quả xét nghiệmtheo ý muốn của mình thì dù có gặp cũng chẳng giải quyết được gì”. Nghe vậy chịta đã khóc và nói: “Em khổ tâm lắm chị ơi, chị chiếu cố cho hoàn cảnh của em vàcho em gặp riêng tại nhà chị đi”. Tôi đã khước từ lời đề nghị và chị ta lạikhóc…Theo dõi kết quả ca xét nghiệm của trường hợp này, tôi rất ngỡ ngàng khithấy đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì với người đàn ông đang nhận là cha vàcũng không phải con của người phụ nữ nhận là mẹ.
Biết được kết quả bất thường như vậy tôi đã chủ động gọi cho báo cho chị Lệ.Chị này chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ khóc rất nhiều. Tôi ái ngại hỏi chị khôngthắc mắc gì về kết quả sao, người phụ nữ không nói gì mà lại khóc. Một lúc sauchị ta cầm tờ tiền mệnh giá 500 nghìn đồng dúi vào tay tôi và nói trong nướcmắt: “Nếu không ảnh hưởng đến trung tâm thì chị có thể kết luận “Không phải làbố” thôi còn bỏ dòng “Không phải là mẹ” trong giấy kết quả xét nghiệm đi có đượckhông ạ? Tôi lắc đầu giải thích: “Thế đâu có được, đã lấy mẫu thì phải kết luậnquan hệ của chị với cháu bé chứ, chị cất tiền đi”.
Chị Lệ hiểu ra, có vẻ xấu hổ với hành động của mình. Rồi như không thể kìmnén được hơn nữa, chị ta khóc nức lên: “Em thương các con em quá, em có tội… Emđã giết chết chúng rồi!... Em đau đớn quá... ân hận quá chị ơi!”. Rồi chị ta nắmchặt tay tôi và nói như nói với chính mình “Em sẽ trở về trong đó, rồi em sẽ đixa, rất xa… còn lúc này em không thể nói gì được… Em sẽ gọi cho chị sau. Mongchị đừng cho ai hay kết quả này, chị cứ gửi kết quả cho tòa án”. Sau khi chị Lệđi rồi, trong tôi có vô vàn câu hỏi nhưng vì chuyện riêng mà người ta không nóinên mình cũng đành chịu. Chỉ có điều tôi cảm nhận, đó là một người phụ nữ tốt vàcó một bí mật gì đó rất đau lòng. Vì thế tôi cũng không trách chuyện chị ta nhờtôi sửa kết quả xét nghiệm.
![]() |
Bà Nguyễn Thị Nga đang quan sát nhân viên của mình phân tích ADN. Ảnh TH. |
Cuộc gọi bất ngờ
Bà Nga kể tiếp: “Gần một năm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ nước ngoàicủa một người phụ nữ, nghe giọng và xưng tên tôi nhận ra ngay đó là chị Nhật Lệ.Chị bảo rằng đã định gọi cho tôi lâu rồi vì nghĩ rằng nợ tôi một lời giải thích.Nhưng chị muốn thời gian trôi đi để tất cả lùi về quá khứ và bây giờ là lúc chịcó thể giãi bày. Chị nói, vì tôi có biết một phần quan trọng của cuộc đời chịnhưng lại là người dưng và hiện đang sống ở nơi rất xa nhau nên chị muốn kể chotôi nghe hết về bí mật cuộc đời, để giải thích cho những hành động khó hiểu khiđến trung tâm để xét nghiệm. Và hơn thế nữa, chị cũng được tâm sự với một ngườinào đó những điều đang phải chịu đựng để cho vơi bớt phần nào.
Chị Lệ kể rằng: chị là một người phụ nữ góa chồng, có một cô con gái và haitrai. Chị đã phất lên nhờ thời kỳ thịnh vượng của chứng khoán. Vì thương tình,chị cho một người bạn cũ làm ăn thất bát vay một số tiền khá lớn không lấy lãivà cũng chẳng có giấy tờ gì. Thế rồi người bạn trở mặt, cứ khất lần không chịutrả số tiền đã vay và càng ngày càng tỏ ra thách thức, không đếm xỉa gì đến tìnhnghĩa. Chị nghĩ có lẽ vì mình mẹ góa con côi nên người ta âm mưu cướp không sốtiền đó nên quyết định tìm một người giúp đòi nợ. Qua sự giới thiệu, chị nhờđược một thanh niên có có dính dáng đến “dân xã hội” và số tiền trên nhanh chóngđược trả lại.
Chẳng hiểu do lâu ngày vắng đàn ông, do cảm kích mà chị rơi vào vòng tay củagã ma cô này lúc nào không hay. Khi biết mình dính bầu, chị vô cùng lo sợ tìmcách dứt bỏ mối quan hệ với gã ma cô và quyết định đi bỏ cái thai. Không may chochị là gã ma cô đã đoán trước được ý định của chị và đe dọa: “Bà mà vất bỏ đứacon của tôi, tôi sẽ giết bà và cả các con của bà”. Đã từng chứng kiến “thân thế,sự nghiệp” của hắn nên chị đành phải đồng ý. Kể từ đó, gã ma cô coi chị tìnhnhân dễ bảo, cứ lúc nào thiếu tình, thiếu tiền là mò đến. Chị không muốn ba đứacon với người chồng trước biết chuyện nên tìm cách che giấu.
Chị phải nói dối các con phải đi công tác xa dài ngày nhưng thực chất tìm mộtnơi để sinh đứa bé. Chị tìm đến một bản làng xa, làm bạn với một người phụ nữđang mang bầu cùng tháng với ý định sau này sẽ gửi con lại nhờ người phụ nữ nàynuôi hộ. Chị bịa ra một câu chuyện bị chồng ruồng rẫy nên phải bỏ nhà đi để bảovệ đứa con để mong nhận được sự thương cảm. Sinh xong, chị đợi con cứng cáp rồigửi lại cho người phụ nữ ở bản làng và cung cấp tiền cho chị ấy nuôi cả hai đứatrẻ. Chị quay về sống với cuộc sống như cũ, chỉ thi thoảng lên thăm đứa con ởbản xa. Gã ma cô biết chuyện nhưng hắn không quan tâm đến đứa con, vẫn chỉ đếnkhi cần tiền hoặc tình.
Lời nói dối... tử tế
Chị quyết định phải chấm dứt mối quan hệ với gã ma cô kia rồi đón con về vànói dối mọi người là xin thêm một đứa con nuôi. Dù rằng về ruột thịt, hắn là chacủa con chị nhưng thực tế thì hắn không xứng đáng và đứa trẻ sẽ chỉ có hại hơnkhi có một người cha như vậy. Để thực hiện ý định, chị đã bán nhà thay đổi chỗ ởnhưng ác nghiệt thay vẫn không thoát khỏi bàn tay của gã ma cô. Một lần hắn đếntìm, yêu cầu chị đưa cho hắn một số tiền lớn để cưới vợ thì sẽ ra đi vĩnh viễn.Số tiền hắn đòi quá lớn nên hai người đã lớn tiếng cãi vã. Đúng lúc đó, cô congái đầu về nhà và tình cờ nghe hết mọi chuyện.
Quá sốc, cô con gái mới lớn vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà khi nhìn thấy mẹ.Một tai nạn khủng khiếp xảy ra trước cửa nhà khiến chị mất đứa con gái đầu lòng.Trong lúc chị đang quá đau buồn và ân hận vì cái chết của đứa con gái thì haiđứa con trai nhỏ vì quá sốc, mất niềm tin vào người mẹ yêu quý nên đã tự vẫntheo chị gái. Trong khoảng thời gian ngắn mất cả ba đứa con khiến chị như bịphát điên. Chị không ăn không ngủ, ngày này qua ngày khác chỉ ngồi khóc rồi lạingồi nhìn vào chỗ vô định. Chị đã nhiều lần nghĩ đến cái chết để giải thoát chochính mình nhưng cuối cùng đã phải nén đau thương để sống vì chị vẫn còn một đứacon. Đó là một đứa con thiệt thòi, chị phải có trách nhiệm với nó và cũng là đểtự chuộc lỗi với ba đứa con đã mất.
Cứ tưởng, sau những cái chết thảm thương của các con chị thì gã ma cô sẽ buông tha. Ai ngờ chị vừa đưa con về được mấy hôm thì hắn vẫn xuất hiện, tỏ vẻtử tế muốn được gặp đứa con rơi. Nhưng chị nhất quyết không cho gặp, mọi thứ đãquá sức chịu đựng và giờ đây chị cũng không còn sợ hắn. Dọa dẫm chán không được,hắn làm đơn ra tòa đòi con. Ra tòa chị vẫn khẳng định chị chẳng có đứa con nàovới hắn, vì vậy hắn liền đề nghị tòa đưa đứa trẻ đi xét nghiệm ADN.
Nghe kể đến đây, tôi không kìm được sự ngạc nhiên cắt ngang hỏi bà Nga, tạisao khi xét nghiệm đứa bé không phải con của hắn, cũng không phải con của chị Lệkia? Nếu là một đứa trẻ lạ tại sao cách cư xử tại tòa và khi đến phòng xétnghiệm có thể tự nhiên đến mức không ai nhận ra? Bà Nga cho biết: “Đó cũng làđiều tôi bất ngờ và thắc mắc khi làm xét nghiệm. Sau này chị Lệ mới tiết lộ, đứatrẻ mang đến tòa thực tế là con của người phụ nữ dân tộc. Vì đứa trẻ này cùngtuổi với con chị Lệ, hơn nữa cả chị và người phụ nữ dân tộc đều gọi hai đứa trẻlà con và cả hai đứa trẻ đều gọi cả hai người phụ nữ là mẹ. Chúng còn quá nhỏchưa hiểu chuyện gì xảy ra và cũng chẳng phân biệt được ai là mẹ đẻ ai là mẹnuôi, nên chị Lệ đã đưa đứa trẻ con của người phụ nữ bản làng kia đi xét nghiệmADN thay cho con đẻ của mình”.
Kỳ tới: Khi kết tinh của mối tình đời người lại là... của người khác.
(Theo GD&XH cuối tuần)
" alt=""/>Bi kịch sau bản giám định 'không phải con bố, chẳng phải con mẹ'Khi biết chồng đã chết, người vợ ấy khóc nức nở, ghé sát tai chồng run rẩy: "Em không cố tình làm như thế này, anh để em đưa anh ra đồng rồi em chết theo anh". Nhưng anh chồng đã mãi mãi đi về thế giới bên kia, trước khi nhắm mắt, anh cũng không kịp trăng trối được lời nào, cũng không một lời trách mắng. Khi tiếp xúc hồ sơ vụ án này và nghe những tâm sự đẫm nước mắt của người vợ, chúng tôi hiểu rằng, đúng là cô vợ đã không cố ý cướp mạng chồng, nhưng những bức xúc, những dồn nén khi bị "ép phải yêu" quá đáng từ người chồng khiến cô ta không kìm chế được... Đau đớn là họ đã cướp đi mạng sống của nhau, ở cái thời khắc lẽ ra là để yêu thương, để dành cho nhau những ân ái mặn nồng.
Hôn nhân không tình yêu
Lan lấy chồng sớm, khi mới 18 tuổi. Chồng cô là bạn cùng làm thợ xây với người anh rể. Kể về cuộc hôn nhân này, Lan bảo, cô chưa định hình được thế nào là tình yêu thì đã trở thành vợ, rồi lần lượt làm mẹ của hai đứa con. Nhà có 3 chị em, Lan là con thứ hai, học xong lớp 9, cô nghỉ học, ở nhà làm công việc đồng áng. Anh Nguyễn Đức Bản (chồng Lan sau này), hơn cô 8 tuổi, là bạn làm cùng thợ xây với anh rể của Lan, thấy Lan xinh xắn, cao ráo thì đem lòng cảm mến và nhờ anh rể của Lan làm cầu nối.
Nhưng khi đó, Lan không hiểu lắm ý tứ của người lớn, mỗi lần "chú Bản" đến nhà chơi, Lan vẫn mặc quần đùi, chạy tung tăng trước mặt. Thành ra, anh Bản đến "cưa" Lan nhưng thực tế là chỉ ngồi trò chuyện với phụ huynh ở ngoài sân. Đi lại khoảng 2 năm thì cưới. "Hôm đó, bố anh ấy vào nói chuyện với bố mẹ em hẹn ngày ăn hỏi, sau đó thì cưới, chứ anh ấy cũng không ngỏ lời rằng muốn cưới em làm vợ. Bố mẹ em bảo, bố mẹ anh Bản sống tử tế lắm, được làm dâu nhà ấy thì đỡ khổ, với lại, sức khỏe em yếu lắm, lấy chồng già hơn mình thì được chiều chuộng. Em nghe lời thế thôi".
![]() |
Đối tượng Nguyễn Thị Hương Lan |
Ngày cưới, Lan vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, đâu như thiếu một vài tháng gì đó. Theo lời cô thì cuộc hôn nhân ngọt ngào được đúng 3-4 tháng đầu. Sau đó thì anh Bản sa vào rượu chè, ngày nào cũng uống rượu, và mỗi khi uống rượu thì "bản lĩnh đàn ông" như được nhân đôi, khiến một cô gái chưa từng dạn dĩ với chuyện chăn gối nhiều phen phát hoảng.
Sau khi lấy nhau, anh Bản làm xây dựng trên Lào Cai, còn Lan ở nhà chăm sóc hai đứa con, 3-4 tháng anh Bản mới về một lần. "Vài năm sau thì Lan cũng theo chồng lên Lào Cai nấu cơm cho cánh thợ xây, có lúc cũng phải tời gạch, tời xi măng, lao động vất vả như đàn ông, để lại hai đứa con cho bà nội, bà ngoại thay nhau chăm sóc. Thế nhưng, hầu như tối nào cô cũng "bị" chồng đòi yêu. "Chuyện đó đã kéo dài cả chục năm nay rồi. Em bị xẹp một đốt sống lưng, anh H là con bác bên chồng em vẫn thường dặn anh ấy, vợ bị như thế này, quan hệ phải nhẹ nhàng... nhưng kể cả lúc em đến tháng, anh ấy cũng vẫn đòi hỏi..." - Lan vừa kể, vừa lau nước mắt.
Ngày định mệnh xảy đến vào trước hôm hai vợ chồng lên Lào Cai để tiếp tục công việc. Trước đó, vợ chồng Lan về nhà ở Phú Thọ để làm thủ tục hủy hợp đồng bảo hiểm P mà cô đã mua từ năm 2004. Vì nợ nần nhiều nên anh Bản bàn với vợ hủy hợp đồng để lấy về hơn 12 triệu, nhưng vì giấy chứng minh nhân dân của Lan đã hết thời hạn nên không rút được, hai vợ chồng đành về nhà và chuẩn bị hôm sau quay lên Lào Cai. Trưa hôm đó, theo lời Lan nói thì anh Bản đã đòi "yêu" vợ rồi. Đến tối, biết là "kịch bản" sẽ lại xảy ra nên Lan rào trước: "Mai đi Lào Cai rồi, anh để em ngủ giữ sức khỏe, ngày mai phải ngồi ôtô cả ngày, em say lắm".
Vừa chợp mắt được một lúc, Lan giật mình khi thấy chồng ngồi dậy đi hút thuốc. Khi hút xong quay vào giường, anh Bản lại "đòi hỏi". Mắt nhắm mắt mở, Lan tặc lưỡi, nhủ thầm, thôi thì chiều nốt lần này cho xong và giục chồng: "Anh nhanh nhanh để em ngủ, mai còn phải đi xe đường dài". Nhưng cũng chỉ sau đó không lâu, khi Lan mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thì chồng cô lại tiếp tục thể hiện "bản lĩnh đàn ông". Lần này thì cô đã cáu thực sự...
Ám ảnh vì được chồng "yêu"
Đêm đó, ở nhà chỉ có vợ chồng Lan và một đứa con nhỏ, đứa lớn sang ngủ với ông bà nội. Và câu chuyện đau lòng đã xảy ra. "Anh ấy bắt em phải làm theo kiểu của anh ấy, em đẩy ra nói, anh đừng quá đáng, em phải ngồi ôtô cả ngày mai. Hai vợ chồng giằng co một lúc rồi anh ấy cũng chịu nằm im. Khi em vừa thiu thiu thì chồng em lại tiếp tục. Em hét lên, anh bỏ ra, tôi là con người chứ không phải con vật. Nghe thế, anh ấy lôi em xuống nền nhà...". Sợ hãi trước người chồng đang muốn thể hiện bản lĩnh, Lan dọa: "Bỏ ra không em gọi con dậy, em gọi mẹ sang cho anh xấu hổ". Nghe thế, anh Bản chồm lên bóp cổ vợ. "Em gồng người chống đỡ không được, đành nghĩ thầm, thôi bóp chết thì thôi" - Lan kể lại trong tiếng nấc nghẹn, nước mắt ào ra chứa chan tủi hổ.
Nếu sự việc chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ cũng không xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng anh Bản đã có những hành động mà Lan cho rằng rất quá đáng, tỏ ra không tôn trọng vợ khiến cô cảm thấy nhục nhã vì bị đối xử như với một ả điếm. Trong lúc hai vợ chồng xô xát, vô tình thò tay lên phía đầu, Lan vớ được đoạn cây và dùng luôn đoạn cây đó vụt vào mặt chồng. "Bị em đánh, anh ấy chửi em rồi nói, tao sẽ giết chết mày. Em không nghĩ gì nữa, cứ thế cầm cây vụt. Em đánh nhiều hay ít, đánh như thế nào em cũng không biết nữa, chỉ biết là khi dừng tay thì anh ấy đã gục xuống" - Lan nói.
![]() |
Hiện trường vụ án. |
Ám ảnh về việc được chồng "yêu" khiến Lan rất sợ, mỗi lần nằm gần chồng là một lần cô run rẩy và luôn phải mặc cả "một lần thôi nhé". Ban ngày đã rất mệt mỏi vì phải làm việc nặng nhọc, nhưng đêm đến mới là thời gian đáng sợ đối với người phụ nữ này. Trong cuộc sống hằng ngày, anh Bản được mọi người yêu quý vì bản tính hiền lành, tử tế, chính Lan cũng thừa nhận anh rất chăm chỉ, thương con, nhưng anh lại uống quá nhiều rượu. Ngay cả lúc đang xây, cứ giải lao là anh này lại xuống ngửa cổ nốc rượu. Và có lẽ, rượu chính là nguyên nhân khiến anh không làm chủ được "tốc độ" và có những hành xử thái quá.
Chuyện tế nhị này, đã nhiều lần Lan kể với người thân và mong họ có lời khuyên anh Bản hãy bỏ rượu vì sức khỏe của vợ, thậm chí theo lời Lan thì cô còn đề nghị mẹ chồng phải tổ chức họp họ để mọi người khuyên anh Bản cai rượu. Nhưng ở xó quê mà cái ăn vẫn là thứ đáng lo nhất thì chuyện chồng phải "đối xử" nhẹ nhàng, nâng niu vợ vẫn là điều gì đó vô cùng xa xỉ. Mọi người chỉ tặc lưỡi khuyên Lan, phải biết chiều chồng thì mới giữ gìn được hạnh phúc gia đình.
Theo tìm hiểu của chúng tôi từ phía cơ quan điều tra thì còn một nguyên nhân nữa khiến anh Bản thường "yêu" vợ quá đà, là vì anh nghe dư luận đồn thổi vợ mình có tình ý với một anh thợ cũng trong nhóm đi xây cùng mình nên có chút ghen tuông.
Thấy chồng gục xuống, Lan sợ hãi cuống quýt chạy sang nhà bố mẹ chồng rồi cùng mọi người đưa anh Bản lên Bệnh viện huyện Cẩm Khê cấp cứu. Khi đó, anh Bản vẫn tỉnh nhưng bác sĩ bảo phải đưa lên Bệnh viện TP Việt Trì. Đến 12h trưa hôm sau thì anh Bản qua đời. Ngay chiều hôm đó, cơ quan Công an gọi Lan lên trụ sở UBND xã, gọi cả bố mẹ chồng cô lên. Lan ra sức chối tội, cô nói mình không liên quan đến cái chết của chồng, sau đó cô được đưa về Công an tỉnh và tại đây, biết là không giấu được nữa, Lan đã khai nhận tội lỗi.
Tại Trại tạm giam Công an tỉnh Phú Thọ, chúng tôi đã có cuộc tiếp xúc với nữ bị cạn Nguyễn Thị Hương Lan, SN 1982, ở khu 9, xã Tiên Lương, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Lan khóc rất nhiều, mỗi câu nói là mội lần nước mắt chứa chan: - Sự việc xảy ra đối với gia đình chị thật đáng buồn, nhưng lẽ ra đã có thể ngăn chặn nếu chị nhờ người khác khuyên can chồng mình? Chuyện này nói ra em xấu hổ lắm, kể với ai họ cũng bảo, thôi chồng mày thế rồi thì chịu khó chiều nó thôi. Họ cũng khuyên chồng em uống bớt rượu đi nhưng anh ấy vẫn thế. - Ngoài lý do tế nhị này thì còn mâu thuẫn nào khác giữa hai vợ chồng không? Vợ chồng em nợ nần nhiều lắm, giờ vẫn còn nợ hơn 130 triệu đồng, nhà em vay lãi ngân hàng để làm nhà. Căn nhà xây 10 năm nay rồi nhưng vẫn không hoàn thiện được, người ta đi qua đi lại đều chửi, vợ chồng nhà này ăn hết tiền hay sao mà không hoàn thiện nốt đi, nhục nhã lắm chị ạ. - Trước khi nhắm mắt, anh Bản có trách cứ gì chị không? Không, anh ấy chỉ nhìn em không nói gì, em có nói với anh ấy là, anh để em đưa anh ra đồng rồi sẽ chết theo anh. - Chị được gia đình nhà chồng đối xử như thế nào? (khóc)... Em nhờ chị nói với bố mẹ chồng em: "Từ trước đến giờ bố mẹ vẫn luôn bênh con, để chồng con phải nói là: Con Lan mới là con đẻ của bố mẹ. Cho dù thế nào thì con vẫn là kẻ có tội. Con mong bố mẹ tha thứ cho con". |