Ấy thế mà, đúng là ông trời từng nói: ghét của nào trời trao của đó. Không hiểusố phận run rủi như thế nào, người yêu tôi lại sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ. Anhlà sinh viên giỏi ở khóa trên, rất hiền lành, hình thức cũng được. Khi chúng tôitham gia sinh hoạt Đoàn cùng nhau, tôi chỉ coi anh là bạn bè bình thường. Thựcra, tôi không chê anh ở điểm gì chỉ trừ… quê anh không phải ở thành phố. Tôi xácđịnh không bao giờ yêu anh để tránh phiền phức chứ đừng nói lấy anh làm chồng.Thế mà, thời gian đưa đẩy, chúng tôi mỗi ngày một thân thiết từ lúc nào khônghay. Tôi chỉ nhận thấy cảm giác khác lạ khi Tết đến, anh về quê sum họp với giađình. Còn lại một mình ở thành phố, tôi thấy rất bứt rút, khó chịu, nhớ nhunganh. Hết Tết, anh trở lại trường, vừa gặp lại anh là tôi vui vẻ trở lại. Cứ nhưthế, xa nhau thì nhớ, gần nhau là cười.
Lúc biết mình đã đem lòng yêu anh, tôi đắn đo lắm. Tôi đã cố viện bao lý do đểbuộc mình phải chia tay anh. Rằng, nhà anh thì nghèo. Bố mẹ anh lại là nông dân.Các anh chị em anh cả năm chẳng ra khỏi mảnh ruộng, lúc nào cũng vất vả với lợngà, phân gio. Anh học giỏi thật nhưng thân cô thế cô nơi thành phố. Nói chung là“kém toàn tập”. Lấy anh rồi, tôi khổ là chắc chắn. Nhưng, không hiểu sao, càngdặn lòng mình phải tỉnh táo thì tôi lại càng đau khổ hơn. Tôi không sao làm chủđược trái tim mình. Một mặt muốn xa anh, nhưng, cứ nghĩ đến việc đó thành hiệnthực là tôi đau đớn. Đến trường, chỉ thoáng thấy anh đi cùng cô gái nào đó-dẫuchỉ là bạn bè bình thường, là tôi lại hốt hoảng. Tôi sợ người ta sẽ cướp mất anhkhỏi tôi.
Chúng tôi cưới nhau 2 năm sau. Nhờ thành tích học tập tốt, anh được trường đạihọc giữ lại làm giảng viên. Cho tới tận lúc gần lên xe hoa, tôi vẫn còn bănkhoăn không biết mình làm vậy có đúng không. Nhất là khi nhà trai đến nhà tôiđặt vấn đề, nhìn gia đình anh tôi đã biết có ngay sự lệch pha. Mẹ anh mặc chiếcáo lụa-chắc là cái đẹp nhất-nhưng tôi thấy vẫn toát lên sự quê mùa. Các chịanh-cũng cố gắng làm đẹp nhưng không dấu nổi đôi tay vàng vọt, chai sần vì lamlũ ruộng đồng. Trong khi đó, bố tôi diện comple. Mẹ tôi mặc áo dài nhung, vấntóc trông thật cao sang. Gia đình anh chắc cũng ngại ngần khi nhìn thấy gia đìnhtôi bề thế, cũng lúng túng mất một lúc lâu. Nhưng sau đó thì mọi việc cũng dầnđược gỡ bỏ. Bố mẹ anh thật thà, chất phác chứ không khách sáo, nói kiểu ngoạigiao khiến mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Biết là anh không có nhà riêng ở thành phố, sau cưới, bố mẹ tôi đã mua luôn chotôi căn hộ riêng. Mẹ tôi sợ tôi khổ vì lấy chồng nghèo nên cho tôi đủ thứ. Mẹmua xe máy mới cho cả hai vợ chồng, trang bị đồ đạc, rồi cho cả một khoản tiềnnho nhỏ để làm vốn. Tôi hãnh diện lắm, thậm chí bụng bảo dạ còn nhủ rằng, anhmay mà lấy được tôi, đúng là chuột sa chĩnh gạo.
![]() |
Ảnh minh họa |
Biết chuyện, bạn bè của tôi bảo: Mày cẩn thận, người tỉnh lẻ khái tính lắm. Họkhông muốn mang ơn nhà vợ đâu. Khéo mà chồng nó… thù mày, lúc tức lên lại đánhmắng vì mày dám coi thường nhà họ đấy. Nghe vậy, tôi cũng chột dạ vì không biếtanh có cảm thấy vậy không. Nhưng, rất may, không thấy anh phản ứng gì. Anh còncười bảo: May mà có nhà em giúp đỡ chứ đợi vợ chồng mình tạo dựng được thế này,chắc là phải cả 10 năm nữa.
Thì ra, chồng tôi quan niệm, bố mẹ vợ cũng là bố mẹ mình. Nếu bố mẹ có điều kiệnmà cho các con thì cũng đâu có gì là xấu. Nhưng, không vì thế mà anh bằng lòngvới tài sản bố mẹ cho. Đúng như tôi nhận xét, anh là một người rất có chí tiếnthủ. Chỉ sau vài năm, anh đã hoàn thành bằng thạc sỹ, rồi tiến sỹ. Không có aithân thích, nâng đỡ nhưng năng lực của anh tốt đến nỗi được bầu làm phó khoa.Mọi người còn đánh giá, với ý chí của anh, trong tương lai, anh sẽ còn thăngtiến nữa. Trước khi tôi lấy anh, mẹ tôi cũng có không ít e ngại. Nhưng, càngngày mẹ tôi càng yên lòng. Mẹ mãn nguyện lắm. Mẹ bảo, anh sinh ra ở tỉnh lẻnhưng lại thành đạt và giỏi giang hơn khối thanh niên ỷ thế ở thành phố, bố làmto khác.
Nhưng, điều làm tôi mừng nhất là anh rất có hiếu với bố mẹ vợ. Anh biết tấm lòngcủa bố mẹ tôi luôn lo lắng cho hạnh phúc của chúng tôi nên càng ra sức hiếuthảo. Lớn lên ở vùng thôn quê nghèo khó, từ nhỏ anh đã phải chịu khó, chịu khổ.Làm con rể ở nhà tôi, anh không nề hà một việc gì. Cuối tuần vợ chồng đưa nhauvề nhà ngoại chơi, anh rất tinh ý, thấy có việc gì là lao vào làm luôn. Một lần,nhà tôi bị tắc cống, bố tôi lại đi vắng. Mẹ tôi chưa kịp gọi thợ đến thông giúpthì anh đã ra tay. Anh không chê không ngại việc bẩn, chỉ loáng cái là xong. Rồiđiện, nước trong nhà, một mình anh sửa chữa đâu ra đấy.
Chồng tôi cũng rất dân dã, không khách khí. Đói thì nói là đói, no thì nhận làno. Nhà vợ có gì cũng ăn, mà ăn thật nhiệt tình khiến mẹ tôi vui lắm. Mẹ cònbảo, chồng tôi được cái nết ăn ở còn hơn cả anh rể tôi. Trong khi chàng rể cảđến nhà vợ thì “công tử bột”, chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi ở salon xem tivi. Chồng tôi có thể thay vợ vào bếp nấu một bữa ăn cho cả nhà ngon ơ.
![]() |
Ảnh minh họa |
Mấy năm sau cưới, tôi mang bầu rồi sinh con nên không có điều kiện về quê chồng.Tôi từ nhỏ quen được mẹ chiều nên cũng đoảng vị lắm. Tôi cứ ở rịt trên thànhphố, cậy thế ở quê mẹ chồng đã có các chị chồng chăm lo. Chỉ đến khi anh nhắcthì tôi mới nhớ ra và gọi điện về quê hỏi thăm sức khỏe mẹ. Nhưng, mẹ chồng tôidễ tính lại tâm lý. Bà không trách cứ tôi một câu, cứ một mực bảo mẹ khỏe lắm,các con ở ngoài đó cứ yên tâm nuôi con và công tác. Khi nào cháu lớn thì đưacháu về quê chơi với mẹ.
Thi thoảng, tôi cũng cùng đám bạn thân đi “tám” chuyện. Nghe đứa này kể khổ vìnhà chồng, đứa kia thì bị mẹ chồng bắt ne bắt nét mà tôi thở phào. Tôi mừng húvì không phải làm dâu ở tỉnh lẻ. Nhưng, trốn mãi cũng không được. Cuối năm, nhânkỳ nghỉ dài ngày, con tôi cũng đã cứng, chồng tôi quyết định cả nhà sẽ về quê.
Khỏi phải nói tôi lo như thế nào. Tôi nghĩ mình không thể ăn đồ quê, ở nhà quêđược. Quả như tôi nghĩ, ngày đầu tiên, tôi nhìn mẹ đun bếp củi mà hãi. Đến bữaăn, tôi nhìn bát thịt lợn toàn mỡ mà không nuốt nổi. Sau bữa, tôi nhận chân rửabát nhưng múc mãi không nổi một gầu nước giếng. Tôi nghĩ, quả này chắc là chếtvới mẹ chồng rồi. Hóa ra, mẹ chồng tôi biết tất cả. Hôm sau, bà cười tươi khôngbắt tôi nấu cơm. Bà bảo tôi cứ để bà đun củi cho. Rồi vào bữa ăn, tôi thấy trênmâm xuất hiện đĩa trứng thơm lừng. Tôi biết bà rán trứng dành riêng cho tôi. Tôicảm động mà rơi nước mắt. Tối đến, bà còn mang phích nước nóng vào tận nhà tắmcho tôi. Bà còn thay tấm ni long mới coóng ngoài cửa nhà tắm để tôi không cảmthấy ngại khi… tắm ở quê.
Những ngày sau đó, bà từng bước từng bước giúp tôi hòa nhập với cuộc sống nhàchồng. Tất nhiên, tôi không thể quen ngay được và vẫn còn vụng về. Nhưng, mẹchồng tôi không trách cứ, bóng gió tôi một câu. Bà bày tỏ tình cảm yêu quý tôibằng cả sự chân thành, chất phác. Tôi thấy ở quê có nhiều điều thật thú vị, mộtđứa con gái “tự kiêu” luôn cho rằng mình học rộng, biết nhiều mà vẫn chưa biếthết.
Bây giờ, tôi lại cảm thấy mình thật may mắn khi được làm dâu nhà anh.
(Theo PNTĐ)
" alt=""/>Lấy chồng nhà quêAnh bỏ nhà đi hơn một tuần. Em nhận ra mẹ con em rất cần anh nên đi tìm, thuyết phục anh về. Anh khẳng định là không về sống tại nhà em nữa. Anh nói, anh vẫn yêu em nhưng không chấp nhận cách cư xử của em và gia đình. Anh van xin em hãy để anh sống như vậy, anh sẽ lo cho cả hai bên. Cuối cùng, em đành chấp nhận. Em đã điện thoại cho cô ấy, yêu cầu buông tha chồng em. Cô ấy nói hai người là tình cũ, giờ cô ấy chỉ xem chồng em như bạn. Cô ấy cũng khuyên anh quay về với gia đình nhưng anh không chịu, một mực đòi được sống chung với cô ấy. Cô ấy hứa sẽ thuyết phục chồng em. Cô ấy nói vậy có đáng tin không?
Chồng em giờ như người mất hồn, chỉ nghĩ đến cô ấy. Gia đình em vậy là tan nát rồi. Nếu tha thứ, cố kéo anh về thì sau này vợ chồng có còn hạnh phúc không? Thật tình, em cũng mất lòng tin vào chồng, không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không, chỉ thương con không còn cha.
Lan (Q.Tân Bình, TP.HCM)
Em Lan mến,
Hạnh Dung xin được đi thẳng vào vấn đề. Chồng em đang cơn mê muội, trong đầu chỉ nghĩ đến duy nhất chuyện được nối lại tình xưa, sống cùng người cũ. Anh ta cho là mình đang cố chuộc lại lỗi lầm của quá khứ mà không nhận ra mình đang làm rối tung hiện tại, gây khổ cho nhiều người. Giờ thì dù em có nói gì cũng không thể lọt tai anh ta. Trách cứ thái độ ứng xử của gia đình em chỉ là cái cớ anh ta vin vào để bước ra. Lẽ ra, phản ứng của em phải mạnh mẽ hơn, không nên quá yếu đuối như vậy. Ban đầu, em đã quá gay gắt khi đuổi anh ta đi, nhưng sau đó lại chạy theo cầu xin anh ta về, không được thì đầu hàng, chấp nhận đề nghị không thể chấp nhận được của anh ta là vừa có vợ con, vừa được tự do theo người tình.
Những lời cô người yêu cũ có thể tạm tin trong lúc em chưa có điều kiện kiểm chứng. Tạm tin vì cô ấy cũng đang có chồng. Dù là người nước ngoài nhưng chắc chắn chồng cô ấy sẽ không dễ dãi bỏ qua nếu phát hiện vợ ngoại tình. Em nên nhắc cho cô ấy nhớ là cô ấy đang có chồng. Thực tế, chồng em và cô ấy dù có đến với nhau thì cũng chỉ là lén lút, làm sao công khai chung sống được? Một cuộc tình đổ vỡ, hai đời chồng, cô ấy chắc chắn đã biết sống tỉnh táo, thực dụng hơn, không quá ảo tưởng về cái gọi là tiếng vọng của tình yêu. Một người thiếu bản lĩnh, từng bỏ rơi cô ấy như chồng em, e rằng khó có khả năng khiến cô ấy thay đổi cuộc sống yên lành hiện tại để làm lại từ đầu với anh ta.
Mọi chuyện là từ chồng em mà ra, đừng quá oán trách cô ấy. Một người đàn ông yếu đuối, lụy tình như thế thật không đáng để tiếc. Anh ta còn là một người cha, người chồng tàn nhẫn khi đạp đổ gia đình để chạy theo một thứ ảo vọng của quá khứ; ép vợ phải chấp nhận chia chồng - một giải pháp mà chắc chắn không một người vợ tự trọng nào chấp nhận. Hạnh Dung nghĩ, chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ vỡ mộng quay về ôm chân vợ con. Em cứ bình tĩnh mà chờ ngày đó. Lúc đó, tha thứ, chấp nhận lại anh ta hay không là tùy em cân nhắc. Còn lúc này, hãy mạnh mẽ lên!
(Theo PNTP)" alt=""/>Chồng xin vợ 2 ngày cuối tuần ở với bồChọn tên nhóm là Gen Xanh, theo Đặng Thị Thơm, Gen ở đây nghĩa là gen di truyền, Xanh là lối sống xanh, tối giản.
“Trong mỗi người chúng ta đều có rất nhiều loại Gen và tôi tin rằng trong đó có tồn tại một loại Gen mang tên “Gen Sống Xanh”. Không chỉ vậy, Gen Xanh này sẽ còn di truyền qua nhiều thế hệ khác nữa”, cô thủ lĩnh trẻ nói với VietNamNet.
Chia sẻ về ý tưởng thành lập nhóm của mình, Đặng Thị Thơm cho biết, bắt đầu từ việc xót xa với cảnh tượng túi nilông, quần áo cũ, giấy báo và rác điện tử... bị vứt bỏ khắp nơi. “Tôi muốn làm gì đó”…
Và cô bé vừa đỗ Đại học Kinh tế Tài chính TP.HCM đã làm thật nhiều việc. Trong đó phải kể đến chiến dịch "Rác đi quà về" tại TP.HCM. Nhiều ngày hội đã diễn ra từ chiến dịch này, thu gom được hơn 10 tấn quần áo cũ, vài tấn pin, rác thải điện tử cùng với số lượng lớn vỏ hộp sữa và thuỷ tinh. Trung bình cứ 1-2 tháng Gen Xanh sẽ tổ chức ngày hội đổi rác và phiên chợ xanh cho người dân.
![]() |
Đặng Thị Thơm trong một chương trình gây quỹ cho hoạt động của Gen Xanh. |
Đáng tiếc là dịch bệnh Covid-19 ảnh hưởng nặng nề đến TP.HCM nên các hoạt trong chiến dịch trên phải tạm dừng. Tuy vậy, tính đến nay, như Thơm thống kê, Gen Xanh đã tổ chức được khoảng 6-7 ngày hội, 2 buổi workshop cho trẻ em và phụ huynh, 2 buổi talkshow cho công ty.
Có dịp đi tham dự các buổi chia sẻ mà Thơm là diễn giả mới thấy tâm huyết, cũng như tấm lòng của bạn với một dự án thiện lành cho môi trường. Các hoạt động vì môi trường của Thơm không ngoài việc kích hoạt suy nghĩ của mọi người, rằng nếu mỗi người chung góp một tay sẽ làm cho môi trường dễ thở hơn, cũng chính là làm cho mình sống khỏe hơn, bình an hơn trong tinh thần ta và môi trường sống tác động qua lại lẫn nhau…
Những ngày này, Đặng Thị Thơm đang tham gia tình nguyện chống dịch ở địa phương, nhưng vẫn trăn trở với hoạt động mới. Đó là tìm nguồn máy vi tính rẻ, cũ để kết nối trao tặng học trò khó khăn bắt buộc học online để chống dịch.
Hối hả với công việc thiện nguyện, cô sinh viên năm nhất ngành quan hệ công chúng chia sẻ: “Gen Xanh không đặt ra mục tiêu lớn lao là phải tác động được đến 1.000 - 2.000 người mà chỉ nghĩ là, dù chỉ 1-2 người đến với nhóm, nhưng họ nhận thức được việc bảo vệ môi trường và ý thức hơn về thói quen tiêu dùng của bản thân - đó đã là một điều rất đáng mừng.
![]() |
Đổi pin, hộp sữa, chai nhựa lấy cây xanh do Gen Xanh tổ chức |
Hiện tại, trong team Gen Xanh có những người trước đây chỉ vì tò mò mà tới tham gia chương trình nhưng sau đó đã bắt đầu nhận thức được và cùng đồng hành với dự án, giúp thêm nhiều người thay đổi thói quen cũ, hình thành lối sống xanh.
Vượt qua khó khăn
Có khó khăn nào trong việc làm dự án? Câu hỏi này đã được Thơm thật thà bày tỏ, rằng bản thân bắt đầu các hoạt động tình nguyện từ khi 16 tuổi, và bắt đầu hoạt động độc lập lúc 17 tuổi nên đương nhiên gặp khá nhiều khó khăn.
Có thể với nhiều người lớn tuổi hơn thì đó chỉ là chuyện nhỏ. Trong những khó khăn mà cô nói là thử thách đó chính là cân bằng việc học tập, sự phản đối của gia đình, thầy cô. “Học không lo mà lo làm chuyện… bao đồng”, đấy là điều thi thoảng Thơm vẫn nghe, hay có lúc kinh phí cho hoạt động “kẹt cứng”, tưởng phải dừng.
“Tuy nhiên, bản thân tôi khá lạc quan, nên thường sẽ gạt những điều đó qua để cố gắng làm”, Thơm nói về cách vượt qua chướng ngại.
Nhờ vậy, đến thời điểm này, khi Gen Xanh được biết đến trên cộng đồng thiện nguyện thì gia đình và thầy cô cũng đã hiểu, ủng hộ tinh thần cho Thơm tiếp tục dự án.
![]() |
Đặng Thị Thơm trong workshop “Trẻ em hòa nhập với thiên nhiên” |
Trăn trở về ý tưởng lan tỏa lối sống xanh, ý thức bảo vệ môi trường, Thơm nói đây là trách nhiệm của mỗi người. Tuy nhiên, có thể do thói quen sống “thoải mái” lâu nay, vứt rác bừa bãi, đi chợ bằng bao nilông, phung phí điện, nước nên mọi người chưa quan tâm tới bảo vệ môi trường.
“Việc làm của tôi và các bạn tuy bé nhỏ nhưng sẽ góp một ngọn lửa thắp sáng câu chuyện bảo vệ môi trường; cùng với những tổ chức hoặc nhà nước chuyên chở thông điệp sống xanh, sống tích cực từ việc làm xanh đất mẹ…”, Thơm hoan hỉ nhìn lại quá trình đã đi qua.
Với Thơm, việc lớn lao - bảo vệ môi trường - ngoài hoạt động thiện nguyện, tự phát nhỏ lẻ, quan trọng hơn phải là chính sách quốc gia. Đặng Thị Thơm góp ý, cần có những biện pháp chế tài mạnh tay hơn nữa, tuyên truyền sâu rộng hơn nữa để thúc đẩy mỗi người cùng góp tay cho việc này. Theo thủ lĩnh Gen Xanh, khi hiểu rõ bảo vệ môi trường cũng quan trọng không kém thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, an sinh xã hội thì nhà nước và nhân dân, các tổ chức sẽ cùng làm.
“Mỗi chúng ta nếu đều có ý thức từ từng hành động nhỏ nhất thì sẽ góp phần rất lớn cho công cuộc xây dựng môi trường xanh này”, Đặng Thị Thơm nói.
Lưu Đình Long
Có những tình huống dở khóc dở cười, có những hình ảnh xót xa mà anh gặp phải trong suốt 4 tháng tham gia hỗ trợ lương thực cho người nghèo nghèo.
" alt=""/>Nữ sinh 18 tuổi khơi dậy 'gen' sống xanh trong mỗi người