Mặc dù phải chia tay nhưng cả hai đều không hề tiếc nuối bởi vì họ đã có “năm đêm trắng” với tình yêu thật đẹp. Trong những ngày đêm này họ đã được sống trọn từng giây. Đời người mấy ai có được diễm phúc như vậy. Ai có được diễm phúc đó thì thật hạnh phúc biết bao.
Vợ chồng chú em hàng xóm nhà tôi may mắn cũng có được khá nhiều “đêm trắng” như vậy trong cuộc đời.
Cuộc sống của hai vợ chồng họ trôi đi êm đềm như nhiều gia đình ở thôn quê khác cho đến khi người chồng bị trọng bệnh. Khoảng một năm gần đây thì bệnh đã rất nặng. Bệnh nặng vậy nhưng vì nhà ít người nên chỉ một mình người vợ trông nom, nâng giấc cho chồng. Dù vất vả vô cùng, bản thân cũng mang bệnh nữa nhưng vợ chú vẫn không hề kêu ca, vẫn chăm sóc chồng ân cần hết ngày này sang ngày khác.
Khi chứng kiến cảnh vợ của chú em chăm sóc chồng tôi liên tưởng đến một câu chuyện nổi tiếng trên truyền thông của Trung Quốc mấy năm trước. Câu chuyện kể về tình huống khó xử của một người vợ/chồng khi bắt buộc phải chọn lựa người thân yêu nhất và bỏ đi những người thân yêu khác. Cuối cùng trải qua bao dằn vặt, khổ đau người vợ/chồng đó quyết định gạch bỏ đi anh/chị em ruột rồi đến bố mẹ, con cái. Người mà người vợ/chồng đó chọn ở bên cạnh đến giây phút cuối cùng chính là vợ/chồng. Tình vợ chồng đích thực thật thiêng liêng!
Sau một thời gian chống chọi với bệnh tật thì chú em đó đã ra đi. Phải từ bỏ thế giới này khi đang ở độ chín của cuộc đời, khi có một tình yêu thật sâu nặng với người vợ có tấm lòng nhân hậu đó thì thật sự đau khổ. Giờ này chú đã ở phương trời xa, bỏ lại mọi đớn đau. Dù ra đi khi tuổi đời còn khá trẻ nhưng chú em đã được sống với một tình yêu thật đẹp, với tình vợ chồng thiêng liêng.
Có người nói: “không phải là sống bao nhiêu mà là sống như thế nào”, còn theo như “Năm đêm trắng”: dù phải từ bỏ thế giới này thì chú em hàng xóm nhà tôi cũng không có gì phải ân hận, tiếc nuối nhiều bởi chú đã có một tình yêu đích thực, không sống hoài sống phí, đã được sống một cuộc đời không hối tiếc, được sống trọn từng giây của cuộc sống.
Trong cuộc sống hàng ngày chúng ta dễ dàng có thể gặp những hình mẫu của tình cảm vợ chồng. Chẳng hạn trong tình hình dịch bệnh Covid – 19 căng thẳng dạo trước, hình ảnh hạnh phúc của cặp vợ chồng ông Dixong John Garth (74 tuổi, người Anh) và bà Shan Coralie Barker (67 tuổi, người Ireland) được chữa khỏi Covid-19 ở Bệnh viện Bệnh nhiệt đới Trung ương như một đốm lửa ấm áp. Ấn tượng với mọi người là sự tận tâm, tài năng của các y, bác sĩ; ngoài ra còn là tình cảm vợ chồng sắt son của họ. Hai người đã cưới nhau 47 năm, và “30 năm rồi chúng tôi chưa xa nhau một ngày” - người vợ nói.
Ông bà đã may mắn tìm được một nửa của mình, đã cùng nhau vun đắp nên tình vợ chồng thiêng liêng.
Gia đình là nơi chất chứa bao tình yêu thương
Bác rể và chú ruột tôi đều tuổi đã cao lại bị tai biến mấy lần. Chú ruột tôi dịp vừa rồi còn bị xuất huyết dạ dày nên phải mổ cấp cứu (mổ phanh chứ không được mổ nội soi) nên sức khỏe của chú và của bác đều rất kém. Chú tôi phải nằm tại chỗ, bác rể thì đôi khi bị lẫn nên việc vệ sinh cá nhân rất bất tiện. Điều đáng nói ở đây là dù phải chăm sóc bố mình nhiều năm trong tình trạng như vậy nhưng các anh chị nhà bác rể tôi và các em con nhà chú tôi vẫn chăm sóc hai ông bố hết mình, không lời ca thán.
Với mỗi người trưởng thành chúng ta, nếu ai may mắn đã tìm được một nửa đích thực của mình để cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc thì thật là diễm phúc, còn nếu ai chưa may mắn có được điều đó thì đừng ngần ngại đi tìm một nửa của mình.
Vợ chồng ông Bill Gates bên nhau đã 27 năm, đến bây giờ họ cảm thấy không còn yêu nhau nữa, họ chọn chia tay là bình thường bởi dù họ là đại tỉ phú nhưng họ cũng vẫn là con người. Điều quan trọng là những tháng năm bên nhau đó họ đã cháy hết mình cho nhau. Những quan điểm nổi tiếng của họ về hạnh phúc gia đình đã khiến nhiều người thuộc nằm lòng: điều quan trọng nhất đối với cuộc đời con người là tìm được bạn đời phù hợp, việc này quan trọng hơn việc chọn trường hay chọn nghề; nếu chẳng may chọn sai thì có thể chọn lại.
Khi đã tìm được rồi thì có thể bên nhau “Năm đêm trắng”, 27 năm hoặc cả cuộc đời. Thời gian bên nhau ngắn dài không quan tọng. Quan trọng là khi bên nhau ta thấy hạnh phúc. Và khi đã bên nhau thì hãy nên khắc ghi như trong lời thề trước Chúa khi hai người chính thức là vợ chồng (trong đám cưới của người Thiên chúa giáo): Dù mai này có giàu hơn hay nghèo đi, dù có khỏe hơn hay bệnh tật thì vẫn bên nhau trọn đời.
Đại dịch Covid-19 khiến cuộc sống bị xáo trộn, chúng ta chẳng thể lên kế hoạch chính xác cho bất cứ điều gì, kể cả tình yêu. Chẳng ai có thể dự đoán tương lai 5, 10 năm nữa. Vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại. Hãy sống trọn từng giây khi còn bên nhau.
Khi đã “sống trọn từng giây bên nhau” thì sẽ “tôn trọng, yêu thương và sẻ chia để giữ gìn hạnh phúc gia đình”. Khi chúng ta có một gia đình hạnh phúc thì mới có thể có một cuộc đời hạnh phúc.
Nhìn các con cháu nhà bác rể tôi và các con cháu nhà chú ruột tôi chăm sóc ông/bố mình lúc ốm đau càng thấy hai tiếng “gia đình” thật thân thương, thiêng liêng biết bao.
Độc giả Anh Phạm
" alt=""/>Gia đình là nơi có tình vợ chồng thiêng liêngNgày quyết định rời bỏ Hà Nội về quê ở xã Hòa Quý (Như Xuân, Thanh Hóa) sống cùng ông bà, Linh Nguyễn (31 tuổi) nhận về vô số lời phản đối, chỉ trích của gia đình và bạn bè. Họ cho rằng, suy nghĩ của anh là “điên rồ” khi đang có một công việc về công nghệ điện tử “ngon lành” ở thành phố lại chọn về sống nơi bìa rừng hẻo lánh làm trồng trọt, chăn nuôi.
“Có lúc tôi cũng lung lay với ý định bỏ phố về quê của mình. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi theo con đường riêng của bản thân, không vì những lời phản đối kia mà lùi bước”, anh chia sẻ.
Trước đó, Linh có một công việc tốt, mức lương khá ở Hà Nội. Thế nhưng cuộc sống phố thị ồn ào khiến anh dần cảm thấy chán nản. Ý định bỏ phố về quê của anh nhen nhóm từ năm 2019 và trở thành sự thật khi dịch Covid-19 bùng phát vào năm 2020.
Linh trở về sống cùng ông bà trong một căn nhà đơn sơ cạnh bìa rừng. Nơi này điều kiện còn thiếu thốn, thiếu điện, thiếu nước. Nhiều năm trước, bố mẹ anh cũng sinh sống ở đây nhưng sau đó chuyển đến một nơi khác, điều kiện tốt hơn, cách nhà ông bà khoảng 12km.
Nhiều lần, mọi người trong nhà mong muốn đón ông bà về sống chung nhưng hai người không đồng ý. Ông bà cho rằng đây là mảnh đất “chôn rau cắt rốn”, một nơi chan chứa kỷ niệm. Thế nên, Linh muốn về sống cùng để chăm sóc ông bà, cũng như “làm gì đó để phát triển quê mình”.
Anh nhớ lại, khi nghe tin cháu trai muốn về sống cùng, ông bà vẫn tưởng là đùa. Thế nhưng anh dõng dạc khẳng định: “Cháu ở với ông bà luôn!”. Hành trang mang về quê của Linh chính là một tâm lý vững vàng, tràn đầy bản lĩnh để tập làm quen với một cuộc sống ngày ngày “làm bạn” với mảnh vườn, thửa ruộng.
Anh cũng hiểu rằng, ông bà đã lớn tuổi, thời gian còn được ở bên họ không nhiều nên dù biết "tính người già với trẻ con là một", anh vẫn không nề hà. “Tôi không hề cảm thấy tiếc nuối hay hối hận với lựa chọn này. Giây phút được sống và chăm sóc ông bà là điều tuyệt vời nhất đối với tôi”, Linh bày tỏ.
Bỏ phố về quê không "màu hồng' như nhiều người nghĩ nhưng... bình yên
Những ngày đầu tiên về quê, cuộc sống của anh Linh khác xa kỳ vọng. Các công việc đồng áng, nương rẫy, trồng rau và nuôi gà, vịt anh đều phải học lại từ đầu. Có những lúc anh cảm thấy đuối vì mọi thứ không hề đơn giản.
Nơi Linh ở chỉ toàn rừng cây rậm rạp và heo hút, hoàn toàn cách xa khu dân cư. Nơi này không có bạn bè, không có công nghệ. Ban ngày là cái nắng cháy da còn đêm đến hiu hắt ánh đèn dầu. Ngay đến nguồn nước sinh hoạt cũng được lấy từ cái giếng lâu năm đục màu bùn đất.
Có khoảnh khắc Linh từng muốn từ bỏ tất cả nhưng khi nghĩ về sự cô quạnh của ông bà trong từng ấy năm tháng, anh nhanh chóng gạt hết suy nghĩ tiêu cực để quyết tâm thích nghi. May mắn ông bà luôn ở bên cạnh chỉ bảo tận tình. Họ trau dồi kiến thức, "kĩ năng mềm" để giúp anh hoàn thành công việc một cách đơn giản nhất.
Anh kể lại: “Có lần ra đồng cày ruộng, mình còn không biết cách dắt trâu và cầm bừa thế nào. Nhưng chính bà là người đã theo sát, tận tình dạy bảo để mình có thể làm được công việc đó”.
Để cải thiện nguồn nước sinh hoạt hàng ngày, Linh tìm cách dẫn nước sạch từ con suối về. Mỗi sáng thức dậy, anh phụ ông bà cày cấy, chăm vườn cây, đồng áng. Anh còn mở một trang trại nhỏ để chăn nuôi gà, vịt và trồng rau sạch. Thời gian rảnh, anh vào rừng lấy mật ong mang xuống thị trấn bán lấy tiền để mua thực phẩm hay ghé thăm bố mẹ. Cuộc sống tuy còn thiếu thốn nhiều thứ nhưng khi đi qua nhiều thử thách, anh cảm thấy bản thân được sống chậm lại, yên bình bên ông bà.
Hiện trang trại nhỏ của Linh có 50 con vịt, 30 con gà, 20 con ngan. Thức ăn chăn nuôi đều được tận dụng những gì sẵn có trong tự nhiên. Nhìn đàn gà vịt ngày một lớn, sào ruộng trước nhà xanh tốt, ông bà có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi và đỡ vất vả hơn, Linh cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh còn tranh thủ lưu giữ lại khoảnh khắc cuộc sống của mình và ông bà qua từng hình ảnh, clip trên trang Youtube cá nhân. Chàng trai hi vọng có thể lan tỏa tình cảm yêu thương gia đình đến tất cả mọi người.
Với Linh, cuộc sống “bỏ phố về quê” không hề màu hồng như những gì trên mạng xã hội chia sẻ. Đó là mồ hôi công sức, sự tìm tòi và thích nghi với thử thách, sự đối mặt với áp lực trang trải cuộc sống. Nhưng đổi lại những điều đó, anh có được nụ cười hạnh phúc của ông bà, sự bình yên trong tâm hồn. Điều anh mong mỏi nhất đó là ông bà luôn được khỏe mạnh, sống thật lâu bên con cháu.
" alt=""/>Chàng trai bỏ phố về sống ở bìa rừng để chăm sóc ông bà
Hoàng Thùy Linh mua tranh 300 triệu
Hoàng Thùy Linh: ca sĩ sexy nhất showbiz Việt
Hoàng Thùy Linh kể về "vết sẹo trong đời"
Hoàng Thùy Linh ngày càng sexy hơn
Hoàng Thùy Linh bị phản bội trong tình yêu?
" alt=""/>Hoàng Thùy Linh sẽ giải cứu... Vpop?