Rạc cẳng khắp trung tâm, để rồi cuối cùng vẫn trở về căn nhà trọ rẻ tiền, ăn cơm bụi đầu ngõ và mỏi mòn chờ đợi lẫn hi vọng cái gật đầu chấp nhận của một công ty nào đó để kiếm được miếng cơm ăn tử tế mà mơ đến tương lai, nên tôi đã bắt đầu nản chí.
![]() |
Tưởng bỏ cuộc giữa chừng để về lại cái đất miền Trung cháy nắng rồi theo chân bố, mẹ ra đồng tiếp bước công cuộc muôn đời "bới đất, lật cỏ" nuôi thân thì bất ngờ tôi gặp vận may. Đó là một buổi chiều muộn, sau cả ngày đi tìm mà không có việc, tôi thẫn thờ đứng chờ chiếc xe buýt ghé trạm để về nơi trọ thì nghe lỏm được câu chuyện của một người đàn ông trung tuổi than vãn với người bạn cùng chờ xe rằng công ty quảng cáo của anh đang rối lên với nhiều đơn đặt hàng kẻ, vẽ, thiết kế biển hiệu cho các cửa hàng vì họa sĩ chính của anh không may bị tai nạn giao thông, nghỉ lâu dài.
Chắc ông trời thương tôi nên cho lộc, tôi lấy hết can đảm xin phép được trình bày với người đàn ông là chủ của công ty kia. Sẵn tôi mang theo hồ sơ xin việc, vậy là ông chủ kéo tôi vào quán cà phê ven đường xem xét bằng cấp, giấy tờ của tôi rồi vui vẻ cho tôi một cái hẹn thử việc vào sáng hôm sau.
Với tấm bằng loại ưu tôi không khó để chứng minh trình độ của mình nên chỉ sau một tuần ông chủ đã nhận tôi vào làm việc với mức lương đủ sống. Công ty của ông chủ làm ăn có uy tín khách đặt hàng đông nên nhân viên không bao giờ phải chờ việc.
Sau bốn năm cống hiến miệt mài và luôn trung thành với công ty, tôi được ông chủ ưu ái, tin tưởng giao cho chức trưởng phòng thiết kế. Không rượu, bia, không thuốc lá cũng lại không tốn khoản tình phí vì tôi chưa có người yêu, nên tôi đã mua được một căn hộ chung cư nho nhỏ bằng tiền tích cóp được trong mấy năm làm việc cho công ty và tiền ông chủ thông cảm ứng trước rồi trừ vào lương hàng tháng.
Có nhà ở, tôi yên tâm sống giữa Sài Gòn và bắt đầu nghĩ việc tìm cho mình một nữa kia để ổn định gia đình. Đúng là "sống lâu lên lão làng" đến năm thứ năm làm việc giữa Sài Gòn thì chẳng có đường phố nào xa lạ với tôi cả, rồi tôi cũng tập tành ngồi quán ba, đi vũ trường để có cảm giác mình cũng là người thành phố...
Trong một lần vào vũ trường tôi đã quen được với người đẹp, thực ra dưới ánh đèn màu mờ ảo, trong lớp son phấn kĩ càng, em trẻ trung hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi tay trong tay tôi mới biết em hơn tôi hai tuổi. Nhưng tuổi tác có là vấn đề gì khi em chủ động ngỏ lời yêu tôi và chỉ một tuần sau em đã dẫn tôi về căn nhà ba tầng khang trang, rộng rãi của bố, mẹ em để "bố, mẹ biết mặt con rể tương lai" như lời em nói.
Rồi cũng chính em là người dẫn dắt tôi vào đam mê cuộc tình khi chỉ có tôi và em trong căn nhà sang trọng đó. Để rồi chỉ một tháng rưỡi sau khi quen biết, em đã có bầu với tôi. Vậy là nhà gái tức tốc lo từ A đến Z cho một đám cưới... chạy bầu, trong lúc tôi còn chưa biết tình yêu của tôi và người đàn bà hơn tuổi tôi kia đang ở vào giai đoạn nào!
Vợ tôi sinh non tới hơn một tháng, mà con gái tôi nặng 3,6 kg, bụm bẫm, khỏe còn hơn những em bé sinh đủ ngày đủ tháng. Tất nhiên con gái mang họ tôi, chỉ có điều càng lớn nó càng rõ nét, càng chẳng giống tôi một tẹo nào. Vợ nhất định chỉ cho con bú đến khi bé được sáu tháng là giao người giúp việc cho bé ăn sữa ngoài vì vợ sợ mất dáng.
Con gái chưa đầy năm đã thấy vợ son phấn, váy áo ngồi đồng ở vũ trường. Tuần trước con gái ốm, gọi điện không thấy vợ bắt máy, sốt ruột tôi đến vũ trường tìm em, chưa đến cửa vũ trường tôi đã thấy em đang ôm eo một người đàn ông lớn tuổi trông bệ vệ giàu có. Tôi chết lịm khi nghe em nũng nịu với tình già rằng: "Con gái anh đã có người cho mang họ, mà cẩn thận lần sau đừng để tòi ra đứa nữa là không giấu được đâu!...." Hóa ra cô vợ giàu cho tôi sập bẫy, biến tôi thành kẻ đổ vỏ cho tình già của em...
Câu chuyện của tôi nực cười, cay đắng, éo le như chuyện ngôn tình vậy. Giờ đây, tôi tràn ngập trong uất hận và muốn tìm cách trả thù cả chị gái cùng cha khác mẹ, cả gã đàn ông bội bạc và người cha vô tình.
" alt=""/>Chồng chết lặng nghe sự thật sau lời tâm sự của vợ với tình giàTháng 5/2018, chị nhắn vào số điện thoại của anh: ‘Anh nhận được tin nhắn của em thì hãy về ký đơn’. Hơn 2 tháng sau anh mới trả lời: ‘Anh đã uống thuốc tự tử ở khách sạn rồi. Em lo cho các con nha. Anh xin lỗi mẹ con em’. Từ đó đến nay, anh đi biệt.
Chị A cho biết, hơn 1 năm qua, chị đã canh me anh ở đâu thì mang đơn ly hôn cho anh ký nhưng không được. Hai số điện thoại của anh đã khóa sim. Trang cá nhân anh cũng không dùng.
Mẹ anh L cho biết, thời gian đó, anh không về nhà bố mẹ đẻ ở quận 12. Bà cũng không liên lạc được với con trai và không biết anh L đang ở đâu.
Nghe cánh tài xế nói, anh đang sống như vợ chồng với một người phụ nữ ngoài Nha Trang (Khánh Hòa), chị nghỉ việc, bắt xe ra tìm nhưng không gặp. Liên lạc đến công ty anh, chị nhận thông báo, anh đã nghỉ việc. Chẳng còn cách nào khác, chị A phải đơn phương ly hôn.
Tháng 7/2018, TAND quận Gò Vấp tiếp nhận đơn của chị. Một tháng sau, tòa ra quyết định đình chỉ vụ án và hướng dẫn chị nộp đơn gửi đến TAND quận 12 - nơi anh có đăng ký thường trú.
Hiện chị đã gửi đơn đến TAND quận 12 và được tòa thụ lý. Bố chị A cho biết, vợ chồng ông đã làm mọi cách, kể cả nói chuyện với nhà thông gia để cùng khuyên bảo con rể nhưng ‘lực bất tòng tâm’. Điều ông mong bây giờ là chị A được tòa chấp nhận cho ly hôn.
‘Vì vợ chồng tôi mà con bé phải cực khổ. Bây giờ, vợ chồng tôi có quán bánh xèo, chỉ mong có sức khỏe để đỡ đần con gái nuôi ba đứa con’, ông Th - bố chị A nói.
Hiện Mai sống một mình. Hai ngày cuối tuần cô mới được đón hai con trai về ở cùng.
" alt=""/>Chị thợ may tìm chồng khắp nơi để gọi về ký đơn ly hônTôi làm một chuyện hèn hạ của thằng đàn ông là chuyển chỗ ở, thay số điện thoại, lẳng lặng chia tay em. Biết em tìm mọi cách liên lạc với mình, tôi nhắn cho em, nội dung: ‘Em phá thai đi rồi chúng ta tiếp tục’.
Phải làm theo ý tôi, nước mắt em rưng rưng. Rồi em tiều tụy, bỏ bê việc học.
Sau đó, tôi gặp lại mối tình đầu quen ngày còn học chung cấp ba. Cô ấy đã ra trường, làm nghề giáo như tôi. Chúng tôi nhanh chóng yêu lại từ đầu.
Có tình mới, tôi lạnh lùng quên em. Em van xin tôi đừng chia tay, tôi vẫn bước đi. Em nói sẽ tự tử, tôi cũng kệ. May mắn, có người ngăn em lại được. Rồi tôi lấy vợ, bỏ mặc em với những nỗi đau.
Bây giờ, vợ chồng tôi đã có hai con gái. Bé lớn 9 tuổi, nhỏ 5 tuổi. Vợ tôi không thể sinh thêm con nữa.
Em cũng đã lấy chồng, sinh được một con trai, một con gái. Vợ chồng em cũng là giáo viên ở một tỉnh cách xa thành phố.
Em vẫn dùng số điện thoại cũ. Tôi gọi hỏi thăm em, chúc mừng em, nói hối hận vì đã ép em phá thai. Em cảm ơn tôi rồi im lặng. Em chỉ đáp lại nhẹ nhàng như vậy mà sao tim tôi đau quá.
Căn nhà của mẹ con tôi chỉ hơn 50m2, hai lầu. Còn vợ cũ và hai con gái anh đang ở trong căn biệt thự rộng 400m2.
" alt=""/>Vợ sinh hai con gái, tôi hối hận vì từng ép bạn gái phá thai con trai