Anh VTH, hiện đang sinh sống tại Kansas (Mỹ) chia sẻ với VietNamNetnhư vậy trong câu chuyện về đầu năm học mới. Dưới đây là chia sẻ của anh.
Thư cá nhân ở trường tiểu học
![]() |
Ngày "Open House" - nơi các phụ huynh gặp gỡ đầu năm học mới |
Bên này không có buổi khai giảng long trọng như ở Việt Nam.Thậm chí mỗi trường làm một cách khác nhau. Trường thì mở tiệc nướng BBQ để chào đón học sinh vào năm học mới, còn trường tiểu học nơi con trai út của tôi theo học thì mở tiệc dưa hấu. Trong bữa tiệc dưa hấu này, các phụ huynh có dịp gặp gỡ và trò chuyện với nhau và làm quen với giáo viên.
Ngày đầu tiên học trò tới trường, thầy cô xếp hàng dài hai bên cổng đón chào.Các thầy cô sẽ tập hợp trẻ lại, dẫn đi một vòng quanh trường, kể về lịch sử của trường, các lớp, chỉ chỗ để đồ.
Sau "tiệc dưa hấu" khoảng 1 tuần, nhà trường gửi cho một cái giấy để cháu mang về nhà; dặn là có nói là nếu bố mẹ nào muốn cho cô biết thông tin gì về con thì có thể viết vào giấy đó. Đây là cách làm việc rất riêng tư, vì nhiều người không muốn nói chốn đông người (kiểu như họp phụ huynh).
Tôi đã viết rất dài (có lẽ do mắc bệnh nghề nghiệp).Trong đó, tôi cũng kể cho cô giáo nghe là cậu con trai của mình sợ sấm sét như thế nào. Cứ nghe tiếng sấm là cháu toát mồ hôi, nếu có người lớn bên cạnh ôm thì cháu sẽ bình tĩnh lại.
Khoảng 1 - 2 tuần sau đó thì trời xảy ra sấm sét thật. Tôi và vợ ở nhà cũng lo cháu bị ảnh hưởng tâm lí. Thế nhưng, buổi học hôm đó trở về, con trai tôi kể ở lớp, khi có tiếng sấm, cô giáo đã gọi cháu lên cạnh mình, ôm vào lòng và vỗ về cho đến khi trời không còn sấm.
Trong lớp học của con trai tôi không có chức danh lớp trưởng, nhưng có các câu lạc bộ học sinh.Học sinh sẽ tự vận động bầu ra chủ nhiệm câu lạc bộ, có chương trình và mục tiêu rõ ràng.
Trung học: Ấn tượng với giáo viên tư vấn
![]() |
Cậu con trai cả năm nay vào cấp 3.Chuyện ngày lễ đầu năm học thì không có gì đáng nói. Chỉ có điều, sau 1 tuần nhập học, nhà trường tổ chức tổ chức ngày "Open House", là dịp phụ huynh gặp gỡ thầy cô.
So với hình thức "họp phụ huynh" ở Việt Nam thì cách gặp gỡ này thoải mái hơn, như kiểu "gặp mặt không chính thức". Do đó mà các trao đổi sẽ cởi mở, thoải mái. Thường thì buổi gặp này, nhà trường sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ và đồ uống.
Đầu năm, học sinh sẽ chọn lớp với sự hướng dẫn của các giáo viên cố vấn, để đảm bảo là mình đủ các tín chỉ bắt buộc; rồi sau đó chọn môn âm nhạc, thể thao.Đây chính là điều tôi thấy hay là học sinh được trợ giúp để tư vấn về mặt học tập, hướng nghiệp thậm chí là giải toả stress, hay hoà nhập với các bạn.
Cháu đầu nhà tôi hôm nhập trường được thầy tư vấn hỏi có thích học violin không, cháu trả lời đã học rồi nhưng lâu không chơi.
Thầy hỏi có thử học không, cháu đồng ý, nhưng sau đó lại sợ vì thấy các bạn học môn này nhiều năm rồi. Thế là lại hẹn gặp thầy tư vấn để đổi lớp.
Hôm đến gặp tư vấn, họ hỏi chuyện tỉ mỉ như cháu ăn trưa với ai, có bạn chưa, hay nói chuyện với bạn nào, rồi hướng dẫn cách nói chuyện và làm quen với các bạn. Chẳng hạn như hãy để bạn nói về mình, chứ đừng nên bắt đầu câu chuyện bằng cách nói về mình, như thế sẽ khó kết bạn.
Học sinh và phụ huynh được tôn trọng
![]() |
Nhiều bạn bè ở Việt Nam thường hỏi, đã có con trải qua 2 nền giáo dục, điều gì tôi thấy là khác biệt hơn cả. Qua vài năm có con theo học tiểu học, trung học cơ sở và giờ là cấp 3, tôi thấy điều rõ nhất là việc các cháu ít có áp lực học hành hơn so với trường Việt Nam.
Một vấn đề nữa là bất cứ việc gì có liên quan đến sức khoẻ, tinh thần hay lòng tự trọng của học sinh thì đều phải có sự cho phép của bố mẹ. Nếu bạn không muốn con bạn tham gia thì cũng không có bất kì hình thức phân biệt đối xử nào.
Ví dụ như bài học đi trên thảm thủy tinh ở Việt Nam vừa rồi. Dù đó là sách tham khảo, và có nhiều giáo viên phản đối, nhưng theo chính tác giả sách nói thì sách đã đưa vào khá nhiều trường học trên toàn quốc. Trong khi đó, nếu ở Mỹ thì các trường sẽ phải tham khảo ý kiến phụ huynh rất kỹ lưỡng.
Con trai thứ hai năm nay đã lên lớp 6. Tuần tới, nhà trường tổ chức cho các cháu học về giới tính, cũng là một chủ đề nhạy cảm.Và có thể đối với nhiều tôn giáo, "giáo dục giới tính" là điều không được phép hoặc có lỗi khi nói với trẻ em, nên nhà trường phải gửi giấy thông báo từ tuần này.Nếu học sinh không tham gia được hoạt động này cũng không sao, chứ không bị phân biệt nếu không có mặt.
Nhà nước có chính sách hỗ trợ về giáo dục phổ thông cho tất cả mọi người dân. Trong đó chính sách hỗ trợ hộ gia đình có thu nhập thấp bằng cách miễn phí cho trẻ ăn sáng, ăn trưa và ăn nhẹ tại trường. Gia đình nghèo không phải mua dụng cụ học tập (gia đình có thu nhâp cao thì mua), và phòng giáo dục cho thuê dụng cụ học tập chi phí rẻ bằng 1/10 bên ngoài như đàn violin, kèn saxophone. Tới mùa hè, hoạt động hè của học sinh thu nhập thấp được miễn phí. Tất nhiên đó là trường công, còn trường tư thì không có nghĩa vụ phải làm như vậy.
Xem thêm:
Trường đón huân chương, trò ngơ ngác trong lễ khai giảng" alt=""/>“Cô giáo đã ôm con tôi vào lòng để tránh tiếng sấm”Kim Thư đã ra đi tay trắng sau khi ly hôn. Ảnh: Nguyễn Thành.
- Vì sao chị phải ra đi tay trắng, khi chị và anh Sang độc lập tài chính, gia đình chị cũng khá giả?
- Cuộc hôn nhân của Kim Thư và Phước Sang không có ngôn ngữ chung. Và tài chính tuy độc lập nhưng đã là vợ chồng, cần nhất phải chia sẻ với nhau lúc khó khăn. Anh ấy là cha của con mình, bất luận thế nào tôi cũng phải cứu trước.
Tôi đã làm hết mức có thể để cứu anh Sang. Tôi mong sao anh Sang thoát khỏi biến cố đó. Khi anh thoát, hai đứa con sẽ có sự tự tin hơn trong cuộc sống. Nhưng những gì tôi giúp anh Sang chỉ là con số quá nhỏ so với số nợ mà anh vướng.
Lúc ấy, không chỉ gia đình riêng rơi vào đường cùng, gia đình lớn của tôi cũng khó khăn. Đúng là hoạ vô đơn chí, mọi thứ đổ ập cùng lúc khiến tôi không thể đứng vững. Nhưng trong lúc rơi xuống bùn đen, tôi vẫn rất lỳ lợm. Tôi chưa bao giờ thoả hiệp với sự thất bại, từ bỏ.
- Chị nói chị cứu anh Sang rồi vẫn ly hôn, tại sao?
- Chuyện ly hôn lại không liên quan đến tiền bạc. Tôi nghĩ mình chỉ được sống đúng một lần, phải sống sao cho hạnh phúc, thoải mái nhất. Tôi cứu như vậy không có nghĩa là yêu và phải kéo dài một cuộc hôn nhân mà cả hai nghĩ rằng nên kết thúc. Tôi sống cho cuộc đời của mình, chứ không vì bộ mặt xã hội hay nhằm chứng minh cho mọi người thấy chúng tôi vẫn hạnh phúc. Trong cuộc sống hôn nhân cần một tiếng nói chung, sự chia sẻ.
![]() |
Nữ diễn viên khóc khi nhớ về quá khứ. Ảnh: Nguyễn Thành. |
- Nhiều ý kiến cho rằng chị chia tay để trốn nợ?
- Tôi nghĩ mình nên im lặng hơn là giải thích. Người đã hiểu thì sẽ hiểu, còn không, mình giải thích thế nào cũng vô nghĩa. Không nhất thiết phải nói trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng để mọi việc thêm rắc rối. Cuộc đời con dài, đến một lúc nào đó mình có thể nói lại như ngày hôm nay chẳng hạn. Tôi đã giúp anh Sang hết những gì mình có, nên mọi thứ cũng rất nhẹ lòng
7 năm không mua quần áo, túi xách
- Khi không có tiền, phải ở nhà thuê, tâm trạng của chị như thế nào?
- Tiền không có, tôi bán xôi, gà luộc và phải tự làm tất cả mọi công đoạn. Có lúc, tôi tước lá, bị rách tay, chảy máu. Đôi khi, tôi làm từ 3h sáng đến 6h chiều đến quên ăn cơm. Tôi suy sụp, òa khóc và tự hỏi tại sao cuộc đời thay đổi nhanh như thế. Từ một người chưa bao giờ ủi đồ, được gia đình chăm sóc như công chúa, tôi rơi vào cảnh quá khổ, bế tắc. Nhưng tôi phải tự nhủ mình phải cố gắng. Nếu bản thân cứ ủ rũ sẽ khiến mẹ, chị gái mất năng lượng. Và có buồn, khóc thế nào thì tới giờ tôi vẫn phải đi giao gà, bán xôi.
- Trong 7 năm đó, đâu là khó khăn nhất của chị?
- Nghĩ về quá khứ tôi vẫn nổi da gà. Có thời điểm, tôi đứng trước tủ đồ 30 phút, không biết mặc gì vì quá nhiều để lựa chọn. Nhưng thời gian qua, tôi cũng đứng trước tủ đồ nhưng không có quần áo “ra hồn” để mặc. Tôi phải hy sinh những ham muốn thông thường. Có phụ nữ nào không thích đồ đẹp đâu nhưng tôi không sắm sửa gì. Tôi phải mặc áo đồng phục của nhà hàng để che đậy việc mình không có đồ đẹp. Tôi điệu làm sao khi mẹ và chị gái mình đều khó khăn.
Bạn tin không, hơn 7 năm nay, tôi không sắm được một cái túi đẹp. Tôi cảm giác mình như cô gái chân phèn, mộc mạc. Nếu cứ sĩ diện, tôi lấy tiền đâu gửi về cho gia đình. Mục đích quan trọng của tôi là vượt qua khó khăn, bảo vệ gia đình.
![]() ![]() ![]() |
Kim Thư vực dậy cuộc sống từ việc bán xôi, cơm phần. Ảnh: Nguyễn Thành. |
- Chị rút ra những điều gì sau khi trải qua thăng trầm?
- Cuộc sống đã nặng nề rồi, cần phải có tinh thần lạc quan. Giai đoạn đó, tôi vượt qua bằng cách không nghĩ gì về quá khứ. Mình chấp nhận đối diện với khó khăn một mình dù phải bước đi một cách siêu vẹo, đau đớn. Thử thách là vốn sống, trải nghiệm to lớn cho tôi.
Chẳng hạn, khi tự lựa chọn hải sản, tôi biết chọn như thế nào. Trước đó, tôi thường chỉ tay 5 ngón, đâu biết đến công việc tay chân. Tôi muốn mọi thứ hoàn thành nhanh, được việc của mình mà không quan tâm nhân viên thế nào. Bây giờ, tôi có thể tự làm mọi việc nhỏ nhặt, hiểu được cái khó của các em. Tôi ý thức mình chẳng là ai, khó khăn cũng không là gì so với người khác.
Đã có bạn trai hai năm qua
- Sau ly hôn, hai bé Đô La và Euro do anh Phước Sang chăm sóc. Điều này có khiến chị và hai con có khoảng cách?
- Khi chia tay, anh Sang có nguyện vọng muốn được nuôi con. Thực tế, hai bé được ba và gia đình nội yêu thương. Hàng tuần, tôi vẫn gặp con. Trẻ con ở gần ai thì đặt tình cảm cho người đó nhiều hơn là đương nhiên. Con thương ba cũng là điều tốt. Còn những gì con chưa hiểu thì sau này con sẽ hiểu. Sự thật mãi sẽ là sự thật. Và thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Ở Việt Nam có định kiến rằng sau ly hôn, mẹ không nuôi con là không thương con. Tôi nghĩ mỗi hoàn cảnh, mình phải đưa ra quyết định đúng đắn. Tại sao tôi không chọn cho con mình cuộc sống bình yên, có một ngôi nhà? Nếu theo tôi, sống cùng mẹ trong nhà thuê, khó khăn chồng chất có phải tội nghiệp các bé?
![]() |
Kim Thư đã có bạn trai sau nhiều năm thăng trầm. Ảnh: Nguyễn Thành. |
- Trong những năm qua, anh chị có nhiều lần hội ngộ vì hai con?
- Cả hai người đều bận rộn việc riêng nên ít gặp lắm. Trong tâm niệm của mình, tôi luôn hướng về hai con, cố gắng, đấu tranh hết sức để hai con được sung sướng. Chúng từng phải chứng kiến giông bão của gia đình.
- Anh Phước Sang đã có cuộc sống mới, còn chuyện tình cảm của chị thế nào sau nhiều năm giông bão?
- Mình nên tôn trọng quá khứ và càng tôn trọng hiện tại. Nếu nói không có người yêu mới là nói xạo. Đúng, tôi đã có bạn trai nhưng tôi chưa muốn nói nhiều về mối quan hệ này.
- Chị và bạn trai mới đã hẹn hò được bao lâu?
- Tôi không phải người còn trẻ mà bừa bãi trong mối quan hệ. Người tôi chọn hẳn phải mang đến cho mình sự vui vẻ, hạnh phúc, ít nhất trong thời điểm này. Tương lai thế nào mình không biết được nên tôi không thích nói trước.
Kim Thư: 'Tôi bán xôi, sống cùng cực sau ly hôn Phước Sang'
Nữ diễn viên "Hello cô Ba" tâm sự đã trải qua thời gian cùng cực hậu ly hôn. Chị kể mất tất cả, không nhà, không tiền và bắt đầu cuộc sống từ nghề bán xôi, cơm phần.Mời quý vị xem clip tại đây:
Theo Zing.vn
- Kim Thư vừa nói vừa bật khóc, không giấu được những giọt nước mắt khi nghĩ về những ngày tháng cũ nhiều tủi nhục trong ngay khai trương nhà hàng mới của mình.
" alt=""/>Kim Thư: ‘7 năm, tôi không mua được một cái túi’