Hồi ấy, tuy gia đình không phải giàu có gì, chỉ khá hơn bạn trai một chút, nhưng cô là người đã giúp đỡ anh rất nhiều, thậm chí bỏ tiền lo sinh hoạt cho cả bạn trai.
Hai người đã cùng vượt qua biết bao sóng gió, khi bố mẹ cô vì không thích anh nên cấm cản, khi những ngày mới ra trường lương thử việc của anh chỉ có 2 triệu rưỡi một tháng, không đủ tiền ăn, tiền trọ, những ngày hai người chỉ chia nhau ăn một cái bánh mì, không có tiền mua mì tôm, họ vẫn mạnh mẽ bên nhau, cùng vượt qua khó khăn. Bố mẹ cô giận con gái, không thèm liên lạc với cô nữa, cô vừa sống khổ vì không có tiền, vừa khổ tâm vì làm đau lòng bố mẹ.
Ba năm lại trôi qua, hai người vẫn bên nhau, cuộc sống được cải thiện hơn. Rồi nhờ đầu tư bất động sản từ số tiền ban đầu là tiền tiết kiệm của hai đứa, qua vài lần mua may bán lãi, anh đã kiếm thêm được nhiều tiền, hai người mở công ty bất động sản.
Tưởng cả hai đã chứng minh được tình yêu của mình dành cho nhau, đã đi đến cái kết hạnh phúc cuối cùng là kết hôn, có nhà, có xe, có của ăn của để, nhưng đáng buồn là...
"Cưới nhau 3 năm, chúng em có 2 đứa con. Giờ con lớn của em được 5 tuổi, con nhỏ 3 tuổi. Mấy tháng nay thấy chồng khác khác, lạnh nhạt với em, em đã nghi có gì đó không ổn. Sau thời gian điều tra thì em biết chồng em có người khác, điều đáng nói là nhỏ đó mới có 18 tuổi. Lòng em đau như cắt, em khóc nguyên cả tuần trời. Sau khi chồng biết em phát hiện ra chuyện anh có người khác thì anh cũng công khai luôn chứ chẳng lén lút nữa.
Trong 2 tháng mà em sút 12kg. Em quá buồn và mệt mỏi anh cũng không quan tâm. Anh dọn ra ở với bé đó luôn. Sau mấy đêm ngồi ở ban công thức trắng, em mới nhận ra rằng, phụ nữ không vì mình thì trời tru đất diệt, họ không cần mình thì hãy sống sao cho họ thấy tiếc vì đã đánh mất mình", cô kể.
Sau khi đã tĩnh tâm nhìn lại thông suốt mọi vấn đề, thật may là cô vợ đã quyết định sẽ sống trước hết vì mình, làm sao cho mình thật thoải mái tâm lý, không suy nghĩ, ăn uống điều độ lấy lại sức khỏe, và thu lại những gì thuộc về mình trên phương diện tài chính.
"Bọn em ly dị, tài sản sau hôn nhân chia đôi. Nhưng anh ấy không lấy nhà, chỉ lấy xe, không nuôi con mà chu cấp cho con đến khi 18 tuổi. Vừa ra khỏi tòa án em cũng phi ngay đi mua xe khác, giờ cuộc sống của em chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi niềm tin vào tình yêu thôi.
Cuộc tình mười mấy năm bên nhau, cả yêu cả cưới ngót nghét 13 năm, tưởng rằng sẽ bên nhau trọn đời, trọn kiếp, cùng nhau đi hết con đường đời, ấy vậy mà đi đến 1/3 đường anh lại buông tay. Đúng là trên đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra, là phụ nữ hãy yêu thương bản thân mình thật nhiều các chị nhé, đừng bao giờ nghĩ, trong tim ai đó mình là duy nhất và mãi mãi, sẽ đau lắm đó", cô vợ viết.
Câu chuyện của cô vợ nhận được gần 1000 bình luận quan tâm, nhưng không phải là sự ủ rũ cảm thương. Cánh chị em khuyên nhau: "Các mom (mẹ - PV) hãy nghĩ thoáng lên, lãi được đứa con rồi với cả có tiền nữa, thi thoảng lại được đổi vị. Còn hơn cố chấp cả đời ở với người chồng bội bạc", "Kệ, mình cũng kiếm anh 18, sao phải lo, mình cũng được chia một nửa tài sản cơ mà", "Còn trẻ anh có nhiều lựa chọn, nhưng mà anh nên nhớ, em còn trẻ hơn anh"... là những lời an ủi động viên đầy lạc quan của hội nhóm chị em dành cho nhau.
Nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng tích cực thì đa số cho rằng đời người chẳng nói trước được điều gì, tình cảm con người cũng không phải bất biến, nay thế này nhưng mai biết ra sao. Biết là người chồng bội bạc, nhưng phụ nữ bởi thế cần biết thương lấy bản thân mình, dù mai trời có sập thì hôm nay mình vẫn phải sống thật hạnh phúc, cuộc sống có thể không cần đàn ông nhưng nhất định không thể thiếu tiền.
Tự chủ tài chính là điều vô cùng quan trọng, tiền không phải tất cả nhưng sẽ giúp được bạn những lúc chới với khó khăn, để bạn không phải ngại ngần khi cần đưa ra quyết định. Và khi phải bước ra khỏi một mối quan hệ, hãy bước ra với tư thế ngẩng cao đầu, vì từ hôm nay sẽ không ai còn có thể làm bạn đau thêm được nữa.
Theo Dân Trí
Ở thời đại này nếu nói tình yêu chỉ cần "một túp lều tranh, hai trái tim vàng" thì liệu lời nói đó còn có "trọng lượng" hay không?
" alt=""/>Nghèo khó yêu nhau chia nửa chiếc bánh mì, khi giàu anh lại chọn gái trẻThấm thoắt mà đã ba năm. Mình vẫn nhớ như in cái ngày được xem là đau khổ nhất đời mình. Khi ấy, Phụng - bạn mình hớt hải chạy đến báo tin: “Chồng bà có bồ nhí kìa. Tui tình cờ gặp trên đường, rồi chạy xe theo, thấy ổng mướn nhà cho con nhỏ đó nữa”. Mình phì cười, cứ nghĩ Phụng trêu, chứ làm sao mà anh phản bội mình được. Chồng mình là một người đàn ông tuyệt vời, hết lòng yêu vợ, thương con. Gia đình mình đang êm ấm, hạnh phúc, sao lại có chuyện bồ bịch ở đây? Nhưng, vẻ mặt của Phụng đã khiến mình ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề… Rồi mình thấp thỏm ngồi sau xe Phụng, lòng ngổn ngang bao nhiêu ý nghĩ, nửa tin nửa ngờ…
Chẳng thể tin được vào mắt mình. Cái xóm nhỏ ngoằn ngoèo cả chục lần quẹo, căn nhà nằm cuối hẻm. Một người đàn ông, một người đàn bà và cả một… thằng bé một tuổi. Trời ạ! Thằng nhỏ giống anh như đúc, đôi mắt ấy, cái miệng ấy. Tim mình như vỡ vụn, trời đất tối sầm lại… Mình đã xỉu ngay trước cửa “cái tổ ấm bé nhỏ” của anh.
Mình vừa tỉnh lại trong bệnh viện, anh đã năn nỉ xin tha thứ. Trời ơi! Tha cái gì mà tha! Cơn ghen nó cào, nó cấu, nó xé ruột xé gan. Mình cứ nức nở, cứ tức tưởi khóc từng cơn. Chưa bao giờ mình cảm thấy oán hận đè nặng mình như lúc ấy. Mình hận “con nhỏ giật chồng” kia, hận anh bội bạc, hận cả thằng nhóc một tuổi, hận luôn bản thân mình quá tin chồng. Mình muốn ly hôn, muốn tung hê tất cả. Mình muốn trả thù, muốn rạch mặt con nhỏ kia, muốn đến cơ quan anh làm ầm ĩ, mặc kệ ra sao thì ra…
Rồi mẹ mình từ quê lên. Bà ôn tồn khuyên: “Đàn bà gặp chuyện này, ai chẳng đau, chẳng ghen. Nhưng ghen cũng có năm bảy đường. Ghen mà vợ mất chồng, con mất cha, nhà cửa tan nát thì ai chả làm được. Ghen sao mà đuổi được tình địch, giữ được trái tim chồng, giữ được hạnh phúc gia đình mới là cao tay. Chuyện đã lỡ rồi, con nóng giận cũng chẳng ích gì. Nghe lời mẹ, “lạt mềm buộc chặt” mới là cách hay”…
Ở lỳ trong phòng không ăn uống suốt hai ngày, mình cứ nghĩ mãi lời mẹ nói. Mình đã 38 tuổi, cuộc hôn nhân này mà đổ vỡ, chắc gì còn đủ điều kiện, đủ can đảm để đi bước nữa. Vả lại, trừ chuyện lần này ra, chồng mình vẫn là một người đàn ông tốt, chí thú làm ăn, thương vợ, thương con. Mình cũng còn yêu anh rất nhiều. Quan trọng nhất, nếu ly hôn, con mình sẽ làm sao? Nó còn quá nhỏ, làm sao chịu nổi cảnh cha mẹ chia lìa. Thôi thì, nghe lời mẹ vậy.
Mình bắt đầu ăn uống để lại sức, cho tỉnh táo tinh thần, để bắt đầu cái cách ghen mà mẹ gọi là “cao tay”. Mình cùng ngồi lại với anh, nói thẳng: “Em sẽ không nóng giận nữa! Giờ em muốn vợ chồng mình nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, thẳng thắn để giải quyết!”. Thế là, anh kể mình nghe mọi chuyện. Trong một lần đi công tác ở tỉnh, anh gặp và quen Trâm - tên cô ta. Chẳng biết thế nào mà hai người đến với nhau. Lúc đầu chỉ tính “ăn chơi qua đường”, nhưng anh càng ngày càng lậm sâu với Trâm. Rồi Trâm có thai. Do Trâm cố tình giấu, nên khi anh biết chuyện, cái thai đã quá lớn. Cực chẳng đã anh đành đem Trâm lên thành phố, thuê căn phòng nhỏ đó. Rồi thằng bé ra đời, mối dây liên kết giữa anh và Trâm ngày càng bền chặt. Mười lần anh nói đi công tác, thì đến năm lần anh nói dối để sang nhà bên kia… Nghe xong chuyện, mình hỏi thẳng: “Giờ anh tính sao?”. Anh trả lời: “Anh không muốn gia đình mình tan vỡ. Phần Trâm, anh có thể tìm cách chia tay cô ấy. Nhưng đứa con kia là máu mủ của anh, anh không thể bỏ nó.”…
Đêm đó, mình thức trắng để suy nghĩ. “Lạt mềm buộc chặt”, nói thì dễ, làm được mới khó. Đứa con sờ sờ ra đó, làm thế nào để chia tách anh và Trâm. Cứ để anh qua lại thăm viếng, ai chắc tình cũ không quay lại. Phần Trâm, chắc gì đã chịu buông anh ra, khi anh là chỗ dựa, là nguồn kinh tế duy nhất của cô ta. Đắn đo, suy tính mãi, thậm chí phải gọi điện nhờ mẹ tư vấn, mình mới có được đối sách thích hợp…
Sáng ra, mình thỏa thuận với anh: “Em chấp nhận bỏ qua mọi chuyện, chấp nhận làm lại từ đầu cùng anh. Em cũng chấp nhận việc anh sẽ chu cấp, thăm viếng đứa bé. Tuy nhiên, để tránh việc anh quay lại với Trâm, và cũng để em yên tâm hơn, em yêu cầu mỗi lần anh sang thăm con, phải có em cùng đi.”. Anh đồng ý. Vậy là xong bước một.
Bước hai, mình và anh cùng đi gặp Trâm, ba mặt một lời thống nhất mọi chuyện. Đuối lý và thế yếu, Trâm đành chiều theo ý mình. Cứ thế, một tháng anh sang nhà Trâm thăm con hai lần. Ngoài ra, mỗi tháng anh còn gửi thêm cho Trâm vài triệu, góp phần nuôi con.
Không có việc làm, Trâm sẽ còn mãi phụ thuộc vào anh. Vì thế, mình kiên quyết tìm việc cho Trâm. Thấy chị bạn là chủ hệ thống cửa hàng thời trang, mình xin cho Trâm một chân bán hàng. Mình và anh nói vô mãi, Trâm mới chịu đi làm. Đứa bé gửi nhà trẻ. Thậm chí, hôm nào kẹt làm thêm, Trâm còn đem con gửi cho mình. Mình nhận giữ giùm luôn, làm người nào biết chuyện nhìn vào cứ tròn mắt, kể cả anh. Lạ là thằng bé dần mến tay mến chân mình, nên nhiều khi Trâm không gửi, mình cũng chạy sang đón về chơi. Nhờ mình bảo đảm, cộng với bản thân Trâm cũng nhanh nhẹn, chịu khó nên sau một năm làm việc, cô bạn của mình dần tin tưởng, giao cho Trâm quản lý cả một cửa hàng, thu nhập hàng tháng cũng được bảy-tám triệu. Thu nhập khá, lại có niềm vui trong công việc, có thêm quan hệ mới, bạn bè mới, Trâm dần dứt hẳn tình ý với chồng mình.
Để chốt lại mọi chuyện, mình rắp tâm tìm một mối nào đó để gả “trái bom nổ chậm” này đi. Có một người quen đứng tuổi, góa vợ, không vướng bận con cái, sự nghiệp cũng khá, mình tìm cách ghép vào với Trâm, hết giới thiệu anh ta đến cửa hàng Trâm quản lý để mua sắm, rồi rủ cả hai cùng đi ăn chung... Đến một ngày đẹp trời, “sự nghiệp mai mối” của mình cũng thành. Hai bên có tình cảm với nhau, rồi tổ chức cưới. Không biết cô dâu chú rể và bản thân mình, ai vui hơn?
Nhiều người nói mình hay, mình giỏi, mình “ghen cao thủ”. Ngẫm lại, thật ra mình chẳng hay ho gì. Suy cho cùng người phụ nữ đã rơi vào hoàn cảnh như mình, “lạt mềm buộc chặt” chỉ là con đường sáng duy nhất…
(Theo PNO)" alt=""/>Ghen cao thủ